Dinh Thư Di sáng ra vẫn đi làm như thường khi, nhưng tối nay cô phải về nhà chính một chuyến, tặng quà cho ba mẹ cô. Mỗi lần xong nhiệm vụ đều như thế. 
"Ba ba con đã về, quà của ba đây xem có thích không?" 
Người đàn ông đeo kính, đang ngồi bắt chéo chân xem tài liệu, ông ngước lên nhìn thấy con gái lớn đã về, nhận hộp quà trong tay cô rồi mở ra. 
"Lần này tốn kém không ít, con thật có tâm." Dinh Tử Kiến cười nói. 
"Ba Ba thích vẫn là quan trọng nhất." 
Còn một phần quà bên cạnh là để tặng mẹ. Bà ấy chắc đang trong bếp chuẩn bị đồ ăn với dì Du. Ngồi xuống không lâu thì cũng vừa lúc em trai cô đi học về. Cậu trai trẻ mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan hài hoà dáng vẻ cao ráo, quần tây áo sơ mi trắng tiêu chuẩn. Gương mặt có bảy phần giống mẹ ba phần giống ba. Tính cách thì y khuôn ba cô luôn, có phần lãnh đạm ít nói. 
"Ôi! Nam thần nhà ta về rồi." 
Cậu ấy đứng im chỉ mỉm cười nhìn chị gái lâu ngày không gặp. 
"Chị." 
Dinh Thư Di cười hì hì đứng dậy dang tay ra. 
"Còn không mau đến cho chị ôm một cái nào, nhớ quá đi mất." Từ nhỏ bọn họ đã thân thiết như thế thành quen rồi. Dinh Vĩ Thành có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn không từ chối chị gái mình mà đi đến ôm một cái. 
"Nghe nói em yêu sớm bị mẹ phát hiện à." Cô nói nhỏ nhỏ vào tai thằng em trai, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-mot-nhanh-hoa/3590676/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.