Chương trước
Chương sau
Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“Anh hai, sao anh lại về một mình? Tiểu Hàm đâu?” chỉ nhìn thấy một mình Lôi Nghị trở về Lôi Dực kinh ngạc hỏi, “Chẳng lẽ anh không đi cùng Tiểu Hàm tới Thú Lâm?”
“Cậu ấy nói có chút việc muốn làm.” Đơn giản tóm tắt trả lời Lôi Dực, Lôi Nghị đi đến trước mặt Lôi Dực ngồi xuống.
“Vậy sao anh không đi cùng với cậu ấy?” Lôi Dực buột miệng nói.
Lôi Nghị liếc mắt nhìn Lôi Dực một cái “Chỉ cần không phải tới Thú Lâm, ở đây không ai dám làm tổn thương cậu ấy.”
“Ách ” Lôi Dực bị nghẹn một cục, đương nhiên cậu biết, chỉ cần cậu và Lôi Trung ở đây, tại Trấn Biên Thành này không có ai dám đụng vào Tô Hàm, đó cũng là nguyên nhân vì sao cậu để Tô Hàm ở lại nơi này.
Nhưng em muốn anh và Tô Hàm bồi dưỡng tình cảm nha, không phải sợ cậu ấy gặp chuyện không may, chẳng qua trong lòng nghĩ như vậy Lôi Dực lại không có cách nào nói thẳng, chỉ có thể buồn bực ngồi ở đó.
“Tiểu Dực, chúng ta nói chuyện.” Lôi Nghị mở miệng.
“À?” Lôi Dực nghi hoặc một chút, sau đó cười gật đầu, “Anh muốn nói chuyện gì?”
“Tô Hàm.” Lôi Nghị nhìn Lôi Dực mở miệng.
“Tô Hàm?” Lôi Dực cả kinh, chẳng lẽ anh hai biết rồi?
“Ừ.” Gật gật đầu, Lôi Nghị mở miệng, “Nếu em thật sự thích cậu ấy như vậy, sau khi về Thành Trung Tâm, lập tức làm lễ kết hôn.”
Lôi Dực “…?!”
Một lúc lâu, Lôi Dực mới dở khóc dở cười mở miệng “Anh hai, sao anh lại có ý tưởng này, em và Tô Hàm… Sao có thể như vậy?”
Nhìn dáng vẻ Lôi Dực, Lôi Nghị nhíu mày “Là thế nào, đứa trẻ kia, không phải của em?”
“Đứa trẻ?” Lôi Dực sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, “Anh đang nói Tô Triêu? Đương nhiên không phải, sao anh lại cho rằng Tô Triêu là con của em.”
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc, một lát sau mới mở miệng “Nếu không thích cậu ấy, sao em lại để cậu ấy ở lại nơi này, còn đối xử với cậu ấy tốt như vậy.”
Anh rất hiểu em trai mình, mặt ngoài thoạt thì thiện lương vô hại, trên thực tế là người tâm lạnh vô tình hơn nữa có chút nhỏ nhen, vả lại có thù tất báo, từ khi nó khiến hai kẻ phản bội mình thành người ngu ngốc, thì sao nó có thể nhặt người khác về nhà.
Tính cách nó như thế, nếu không có quan hệ gì với Tô Hàm, sao lại để cậu ấy ở lại nơi này, đây là Trấn Biên Thành, vùng đất bị lưu đày, có chết người cũng không ai biết, nếu Tô Hàm không được Lôi Dực che chở thì bản thân Tô Hàm một dị năng cấp 2, mỗi ngày chạy vào Thú Lâm, sao lại không có người có ý với cậu ấy.
“Cái này …” Lôi Dực cười cười, mở miệng, “Đương nhiên là vì tư chất của cậu ấy rất tốt, khiến em thấy một người cần được bồi dưỡng.”
“Tư chất?” Lôi Nghị nghe vậy không khỏi nghĩ đến biểu hiện của Tô Hàm khi đối mặt với Sói Gió ở Thú Lâm, bình tĩnh mạnh mẽ, nhưng Tiểu Dực là tinh sư, Tô Hàm là người dị năng tư chất dù tốt thì cũng không thể nào lọt vào mắt nó được.
“Đúng vậy.” Lôi Dực gật đầu, cười tủm tỉm nói “Anh hai anh còn không biết nhỉ, Tiểu Hàm có lực tinh thần cấp 7 đấy, hơn nữa cậu ấy mới theo em học nửa tháng, đã có thể chuyển hóa tinh thạch cấp thấp rồi đó.”
Nghe Lôi Dực nói, Lôi Nghị rất bất ngờ, anh vốn cho rằng cậu chỉ có khả năng vận dụng thuần thục hiếm thấy với dị năng, mà không nghĩ tới cậu còn là một tinh sư khó gặp.
Tuy anh không tiếp xúc nhiều về phương diện này, nhưng anh cũng biết, chỉ bằng độ tuổi và cấp bậc lực tinh thần của Tô Hàm bây giờ, thành tựu sau này tuyệt không dưới thầy của Lôi Dực, Hứa Duệ.
Nghĩ như vậy, Lôi Dực vì sao lại cho cậu ấy vào trong nhà, cũng có thể lý giải được.
Tô Hàm đúng là một thiên tài rất có giá trị, mà sau này khi bồi dưỡng thành công thì cái lợi có được càng nhiều.
“Nói vậy, con trai Tô Hàm đúng thật không có quan hệ gì với em?” Lôi Nghị lại một lần nữa xác nhận.
Cũng không có thể nói không có quan hệ gì, nhóc là cháu trai em, trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Lôi Dực lại nói “Em cam đoan, bé Tô Triêu không phải là con em.”
“… Em không ôm bất kỳ tình cảm nào với Tô Hàm?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị lại hỏi.
“Dạ.” Gật đầu, Lôi Dực cam đoan, “Tuyệt đối không.”
“Vậy em có biết một người cha khác của đứa trẻ là ai không?”
“Không biết, khi Tô Hàm dọn đến đây, đã mang thai được hai tháng, trong lúc ấy em chưa từng thấy một người cha khác của Tô Triêu.” Lôi Dực lại thoải mái chuyển lý do sang cho Tô Hàm.
“Cha của đứa bé chưa từng xuất hiện?” Lôi Nghị nghe vậy trong lòng không vui, như là đang trách người đàn ông kia cứ như vậy bỏ lại Tô Hàm.
Nhưng sâu trong nội tâm, chẳng biết tại sao lại có một tia mừng thầm.
“Vâng.” Lôi Dực gật đầu, lập tức nói, “Tô Hàm sinh con xong thì mất trí nhớ, đối với những chuyện trước kia không hề biết gì, cho nên cậu ấy cũng không biết cha Tô Triêu là ai, hơn nữa…”
Lôi Nghị “Hơn nữa cái gì?”
Lôi Dực “Hơn nữa cậu ấy còn nói, nếu có một ngày, để cậu ấy nhìn thấy người kia ừ… sẽ thiến luôn.”
Lôi Nghị nghe xong không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến.
***
“Thiếu gia, cậu lại lừa đại thiếu gia như vậy có tốt không?” Lôi Nghị đi rồi, Lôi Trung vẻ mặt lo lắng mở miệng, “Đại thiếu gia mà biết, có thể trách cậu không?”
“Tôi đâu có lừa anh hai.” Lôi Dực tà tà nở nụ cười rồi mở miệng “Những gì anh ấy hỏi, không phải tôi nói hết rồi sao? Chẳng qua tôi chỉ không nói cho anh ấy biết bé Tô Triêu có dị năng hệ lôi mà thôi.”
“Nhưng…” Lôi Trung vẫn có chút lo lắng.
“Yên tâm.” Lôi Dực khoát tay, mở miệng, “Đến lúc đó nếu anh hai hỏi, tôi sẽ nói chưa thấy bé Tô Triêu sử dụng dị năng hệ lôi là xong rồi, không sao nha.”
“Vậy…” Nghĩ nghĩ, Lôi Trung mở miệng, “Nếu Tô Hàm đến Thành Trung Tâm, lỡ gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?”
Nơi đó cũng không phải nơi này, chỉ có anh là dị năng cấp 8, hơn nữa bản thân Lôi Dực có lực tinh thần cấp 7, ở thành trấn này hầu như không có ai dám gây sự.
“Cái này…” Nhăn nhăn mi, Lôi Dực mở miệng, “Đúng là tôi không nghĩ tới, nếu không sau khi trở về tôi nói tin tức này cho cha và ba trước?”
“Nói cho gia chủ và nói cho đại thiếu gia có cái gì khác nhau?” Lôi Trung nói tiếp.
Chỉ sợ sau khi gia chủ và bà chủ biết, sẽ lập tức bắt đại thiếu gia đi chứng nhận.
“Cũng đúng.” Lôi Dực nghe vậy sờ cằm, vốn đang muốn chơi thêm một thời gian.
“Tô Hàm về rồi.” Lôi Dực đang trầm tư, Lôi Trung đột nhiên mở miệng.
Nói xong, cửa mở ra, Tô Hàm đi đến.
“Hai người đều ở đây?” Nhìn Lôi Dực và Lôi Trung trong phòng khách, Tô Hàm sửng sốt một chút mở miệng, bình thường vào thời điểm này, bọn họ sẽ không ở nhà.
Lôi Dực cười trả lời “Vì ngày mai trở về nhà, việc ở bệnh viện đương nhiên không cần đi nữa.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu “Cũng đúng ha, tôi đã sớm muốn hỏi cậu, cậu không phải tinh sư à, sao lại làm bác sĩ?”
Lôi Dực nghe vậy tủm tỉm cười trả lời “Tuy tôi là tinh sư, nhưng tôi thấy cái nghề bác sĩ này cũng rất vui, cho nên để nó thành nghề phụ.”
Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm tỏ vẻ lý giải, tựa như mình, không phải cũng đồng thời có hai thân phận là dị năng và tinh sư sao.
Hàn huyên với Lôi Dực vài câu, Tô Hàm đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, thay quần áo, thấy bé Tô Triêu còn chưa tỉnh, Tô Hàm trở về phòng ngủ.
Mặc dù trên xe đã ngủ rồi, nhưng giường trên xe không thoải mái lắm, nên một Tô Hàm về phòng ngủ, lập tức nằm trên giường.
Ở trên giường trong chốc lát, Tô Hàm mới nhớ tới hôm nay khi đi bán những tấm da thú kia xem lại ghi chép, phát hiện trong thẻ thân phận có thêm mười vạn đồng liên bang.
Số tài khoản chuyển tiền tới bị giấu tên, hơn nữa số tài khoản này từ khi Tô Hàm mười sáu tuổi đã bắt đầu chuyển tiền vào thẻ thân phận của cậu, chuyển suốt 2 năm, một tháng một lần, mỗi lần mười vạn đồng liên bang.
Dưới tình huống bình thường, bất kể chi tiêu hay chuyển nhượng cái gì, ghi chép của thẻ thân phận đều như thế, rõ ràng dễ hiểu.
Từ khi mỗi người trong Liên Minh đều có thẻ thân phận, muốn ký gửi thứ gì, chuyển tiền, hay chi tiêu, đều có thể dùng thẻ thân phận, cho nên hiện nay, muốn giấu tên chuyển tiền thật sự rất khó, chứ đừng nói là chuyển tiền suốt hai năm.
Vậy người chuyển tiền cho mình rốt cuộc là ai?
Người thân? Nhưng theo tư liệu trong thẻ thân phận, Tô Hàm là cô nhi, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện.
Chẳng lẽ là một người cha khác của Tô Triêu, tình nhân của thân thể Tô Hàm?
Tô Hàm càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, đáng tiếc mình không được thừa kế ký ức của thân thể này, bằng không cũng không đến mức hai mắt đen thui(1),ở trong tình huống hoàn toàn không biết gì về thân thể này.
(1) Hai mắt đen thui: Ý nói giống như người bị bịt mắt không rõ chuyện gì xảy ra
Lần đầu tiên Tô Hàm oán giận, vị thần trên cao không biết làm cái gì, chỉ cho mình nhập vào thân thể này, lại không cho mình ký ức của thân thể này.
Được rồi, xoa xoa tâm mi, Tô Hàm nghĩ, tất cả vẫn chờ đến khi về Thành Trung Tâm rồi nói sau, dù sao theo thẻ thân phận, trước khi cậu đến Trấn Biên Thành, thì mọi sinh hoạt của thân thể này đều ở Thành Trung Tâm.
Mặc kệ ai chuyển tiền cho mình, chờ đến khi về Thành Trung Tâm sẽ biết được tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.