Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“?” Lôi Nghị nhất thời không kịp phản những gì Tô Hàm nói.
Tô Hàm cũng không để ý nhiều vậy, rất có ý thức ném con trai lên người Lôi Nghị.
Sau đó cả người Lôi Nghị cứng đờ…
Thật mềm khiến anh không biết phải làm sao, sợ vừa động một cái sẽ làm đau tiểu bảo bối trong lòng, nên chỉ có thể duy trì tư thế vừa rồi Tô Hàm đưa bé con tới đây, một cử động cũng không dám.
Nhìn thấy quân nhân vừa rồi còn tự cao lãnh tĩnh bây giờ như thế, Tô Hàm rất không phúc hậu nở nụ cười.
Sau đó Lôi Nghị mặt lập tức đen “Nhanh ôm bé đi.”
“Đừng vô tình như vậy chứ, không phải người ta thường nói trẻ em là thiên sứ từ trên trời phái tới hay sao.” Nhịn cười, Tô Hàm tiếp tục nói, “Chẳng lẽ anh không thích trẻ con?”
Lôi Nghị nghe vậy nhíu mày “Trẻ con rất ồn ào.”
“Đó là con nhà người khác, con tôi sẽ không như vậy, anh xem bé còn cười với anh đấy.” Chỉ Tô Triêu, Tô Hàm cười nói.
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị cúi đầu nhìn, chính xác cậu nhóc nho nhỏ đang tò mò nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật to, khiến người nhìn không thể không thích.
Sau đó, biểu tình trên mặt Lôi Nghị trở nên mềm mại, không thể phủ nhận đứa bé đúng là rất đáng yêu.
Nhìn thấy khuôn mặt băng sương của Lôi Nghị sụp đổ, Tô Hàm không khỏi thầm đắc ý, quả nhiên trẻ em bán manh là tốt nhất ha.
Tô Hàm còn đang đắc ý nghĩ, đợi lát nữa nếu lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-lai-chi-tinh-su/33185/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.