Nhìn thấy động tác đột ngột của Lôi Nghị, hơn nữa biểu tình nghiêm túc trên mặt anh, Tô Hàm sửng sốt, sau đó nghĩ đến mấy lần tập kích trước…
Ôn chặt còn trai vào lòng. Tô Hàm cũng bắt đầu nhìn bốn phía.
Không khí nghiêm túc khiến bé Lôi Triêu ở trong lòng cậu luôn vận động không ngừng cũng dừng lại, học tập dáng vẻ của cha và ba quay đầu nhỏ nhìn khắp nơi.
Có lẽ qua mười mấy phút đồng hồ, Lôi Nghị thấy cảm giác không tốt trong lòng đột nhiên biến mất, mới thở ra một hơi. Đang muốn xoay người trấn an Tô Hàm nói không sao, lại thấy cậu nâng thân thể con trai lên.
Lôi Nghị nhất thời khẩn trương tim nhảy đến cổ họng hỏi “Làm sao vậy?”
Lắc lắc đầu, Tô Hàm trả lời “Không sao, vừa rồi đầu đột nhiên cảm thấy choáng váng.”
Tuy Tô Hàm nói như vậy, nhưng Lôi Nghị vẫn có chút không yên lòng, cho đến khi xác nhận cậu quả thật không sao, mới nhận con từ trong lòng cậu, kéo cậu ngồi vào trong xe.
Vừa ngồi vào xe, Lôi Nghị hãy nhận được tin tức từ A Thất, nói vừa rồi đúng là có người có ý đồ tập kích họ, nhưng đã bị tinh sư kia và A Thất ngăn cản.
“Kẻ tập kích kia đâu, bắt được không?”
“Không.” A Thất lắc đầu “Người công kích là một người có lực tinh thần, thấy công kích thất bại nên bỏ chạy.”
“Vậy…” Cau mày trầm mặc một hồi, Lôi Nghị hỏi “Chú Thất chú có biết lực tinh thần của tên kia cấp mấy không?”
“Cấp chín.” Trả lời không phải A Thất, mà là tinh sư ở cùng một chỗ với A Thất.
Cắt đứt trò chuyện, Lôi Nghị nhìn con trai trong lòng và Tô Hàm ngồi bên cạnh, nội tâm vừa vui vừa mừng. Vui mừng này là do anh dự kiến trước.
Nếu không phải sau khi anh có dự cảm không tốt, nhanh chóng đưa ra quyết định, mượn người từ cha và Hứa Duệ, thì bây giờ Tô Hàm và Lôi Triêu sẽ thế nào——
Vừa nghĩ tới khả năng họ sẽ xảy ra chuyện, người đàn ông luôn lãnh tĩnh mạnh mẽ này lại nhịn không được mà sợ hãi.
“Lôi Nghị…”
Nghe Tô Hàm gọi mình, Lôi Nghị vội vàng thu hồi cảm xúc không tốt, mở miệng “Cái gì?”
Tô Hàm nghe vậy cười cười, chỉ Lôi Triêu trong lòng anh “Con trai đang ngủ.”
Lôi Nghị lúc này mới phát hiện, tiểu tử trong lòng mình không biết đã ngủ từ khi nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơn nữa bởi vì Lôi Nghị ôm thẳng lên mà đầu nhỏ không ngừng rủ xuống.
Thấy Lôi Nghị chỉ biết nhìn con trai, cũng không biết đổi cái tư thế cho con, Tô Hàm đành phải nhận con từ trong lòng anh, sau đó cẩn thận đặt bé lên chân của mình, dựa hắn đầu nhỏ vào cánh của mình, để bé ngủ đến thoải mái một chút.
“Chúng ta… Trực tiếp trở về nhé.” Nhìn con trai đang ngủ, Lôi Nghị đề nghị.
“Ừ.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, trải qua chuyện mới vừa rồi, cậu cũng không còn tâm tình đi chơi nữa.
Trở lại Lôi gia, Tô Hàm vốn nghĩ chỉ có một mình Vương Kha ở nhà, không nghĩ tới Lôi Trăn cũng ở nhà.
“Lại bị tập kích?” Bắt chuyện qua, chờ Tô Hàm đặt Lôi Triêu ngủ say lên trên giường, Lôi Trăn hỏi.
“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, sau đó mở miệng “Chú, chú điều tra ra người sau lưng Tưởng Thược chưa ạ?”
Lôi Trăn gật đầu “Điều tra ra rồi, có lẽ là cùng một người có ý đồ công kích hai đứa hôm nay.”
Tô Hàm nghe vậy đang muốn hỏi ai, lại không tới bị Lôi Nghị đoạt trước.
“Ai?” Nhìn Lôi Trăn, Lôi Nghị hỏi, cảm xúc trong mắt nổi lên khiến lòng người kinh sợ.
Mỗi người đều có một điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt của anh chính là Tô Hàm và Lôi Triêu.
Hai người đó, một là người anh yên thương, một người là con trai anh. Trên đời này ngoại trừ người thân của anh thì họ là hai người quan trọng nhất của anh. Mà những kẻ kia, một lần lại một lần liên tục chạm vào điểm mấu chốt ấy của anh, cho dù thế nào anh cũng sẽ không bỏ qua.
Trong Thủy gia người có liên hệ và tiếp xúc với cậu cũng chỉ có một người này này, hơn nữa —— nhìn nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm nghĩ, đều do người đàn ông này chọc nợ đào hoa.
“Có lẽ không phải.” Thấy ánh mắt của Tô Hàm, Lôi Nghị nói, “Cô ta không có năng lực lớn đến mức mời được người có lực tinh cấp chín.”
“Ừ.” Lôi Trăn nghe vậy nói tiếp, “Người sau lưng đích xác không phải Thủy Duyệt, mà là cha cô ta, chẳng qua ban đầu, người muốn đối phó với Tô Hàm đúng là Thủy Duyệt, nhưng cuối cùng bị cha cô ta biết, nên thuận tay đẩy thuyền giúp cô ta một phen, nếu thành công, quan hệ hợp tác giữa nhà chúng ta và Hứa Duệ sẽ vỡ tan, nói không chừng còn khiến con từ nay về sau không thể gượng dậy nổi, nếu không thành công, hắn ta có lẽ sẽ đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu con gái mình, dù sao bây giờ Thú Triều sắp đến rồi, chúng ta không có khả năng trực tiếp chống lại hắn.”
Lôi Nghị nghe vậy không khỏi cười lạnh “Thật đúng là một tay tính toán quá tốt.”
“Nhưng…” Tô Hàm ngồi một bên yếu ớt mở miệng “Cái cô Thủy Duyệt kia không phải con gái của nữ chủ nhân Thủy gia sao, ông ta làm như vậy, có phải quá nhẫn tâm rồi không?”
“Hừ.” Vương Kha vẫn luôn nghe mấy người nói chuyện không hé răng bỗng nhiên cười lạnh, “Cái tên kia con trai con gái có cả một bó to, sao lại để ý đến một đứa như Thủy Duyệt.”
“Một bó to?” Tô Hàm lăng lăng mở miệng.
“Ừ.” Đẩy kính mắt, Vương Kha châm chọc, “Cái lão gia hỏa kia này căn bản là loại sắc lang, tình nhân bên ngoài cả một đống, con sinh ra tự nhiên không ít.”
“Được rồi.” Lôi Trăn thấy thế vội vàng trấn an, “Nào nhẫn nhịn một chút, Thú Triều sắp đến rồi, chờ Thú Triều qua đi, Thủy gia nhất định sẽ không thể tồn tại nữa.”
Vương Kha nghe vậy lành lạnh liếc nhìn Lôi Trăn một cái, hừ một tiếng quay sang một bên, không lên tiếng nữa.
Nhìn dáng vẻ vợ mình không được tự nhiên, Lôi Trăn thật muốn ôm vào lòng hung hăng hôn một phen, nhưng có con trai và con dâu ở đây nên Lôi Trăn cũng chỉ có thể ngẫm ở trong lòng.
Tô Hàm thấy không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, không khỏi dùng cánh tay chọc chọc Lôi Nghị, hỏi “Hai người họ làm sao vậy?”
Lôi Nghị nghe vậy rất bình tĩnh trả lời “Không biết.”
Nhưng mỗi lần nhắc tới họ Thủy kia dường như ba đều tức giận không nhẹ, hẳn là trước đây từng có thù oán gì đó.
“Đúng rồi, Thủy Duyệt không phải vị hôn thê của Mộc Phong sao? Cha cô ta đẩy cô ta ra gánh tội, không sợ Mộc gia bất mãn à?” Đột nhiên nghĩ đến quan hệ của Thủy Duyệt và Mộc Phong, Tô Hàm hỏi.
Nói thế nào Thủy Duyệt cũng là vị hôn thê của người thừa kế Mộc gia, nếu cha cô ta thật sự làm vậy, chẳng khác nào xé rách mặt với Mộc gia?
“Hủy bỏ hôn ước?” Tô Hàm nghe vậy không khỏi kinh hãi, Mộc Phong hủy bỏ hôn ước với Thủy gia khia nào vậy, cuối cùng thì anh ta có ý gì?
Vốn Tô Hàm chuẩn bị hỏi tiếp, nhưng Lôi Triêu đột nhiên tỉnh, không thấy ai bắt đầu khóc to.
“Oa —— oa —— ”
Nghe phòng ngủ truyền đến tiếng khóc, Tô Hàm ngồi không yên, đứng lên nói “Em đi nhìn xem.”
Vương Kha thấy thế cũng đứng lên “Ba cũng đi.”
Nhìn Vương Kha và Tô Hàm vào phòng ngủ, Lôi Nghị mới ngồi thẳng thân thể, nhìn cha mình nói “Cha, chuyện này giao cho con làm được không.”
Lôi Trăn nghe vậy nhìn anh chốc lát, hỏi “Con chuẩn bị làm thế nào?”
“Con nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá đắt.” Lôi Nghị nghe vậy nói như đinh chém sắt.
“Cụ thể, con muốn thế nào?”
“Con biết bây giờ mọi người và Hội Trưởng Hứa đang chuẩn bị mọi thứ, nhưng Thú Triều lần này chính là điểm mấu chốt.” Nhìn Lôi Trăn, Lôi Nghị nói từng chữ từng câu, “Con muốn tham dự, không, phải nói là con sẽ hợp tác với Hội Trưởng Hứa, con hy vọng cha có thể giao cho con.”
Ban đầu, anh dự định tìm được tinh sư kia, sau đó xác định cả chuyện lần trước bọn họ tấn công Tô Hàm trực tiếp ném tới trước mặt cha Thủy Duyệt.
Nhưng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể đẩy Thủy Duyệt ra làm cừu non chịu tội, mà bản thân cha cô ta lại không bị bất kỳ tổn thất gì.
Kết quả này đương nhiên sẽ khiến ông ta vui sướng, nhưng anh lại muốn cả Thủy gia suy tàn, tốt nhất là vĩnh viễn không thể đứng dậy được.
Chẳng qua, Thủy Duyệt anh cũng không muốn buông tha, tối thiểu cũng để cho cô ta biết, người của anh, không phải muốn động đến là có thể động được.
Lôi Nghị nói xong, Lôi Trăn theo dõi thật lâu, nhìn ánh mắt con mình không chút trốn tránh, cảm thấy rất vui mừng.
Cười cười, Lôi Trăn liền nói nội dung nhà họ hợp tác với Hứa Duệ và Tô Minh Diệp cho Lôi Nghị.
Lôi Nghị nghe xong, nhíu mày “Cho nên ý của ba là, lần này khi Thú Triều đến, chúng ta sẽ giải quyết hết những dị thú ở Vùng đất bị lưu đày, không để các thành thị khác gặp nguy hiểm?”
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Trăn nói, “Dựa theo ý của Tô Minh Diệp, kể cả một con không có dị năng cũng không được để nó chạy khỏi Vùng đất bị lưu đày.”
Dường như khó khăn… rất lớn.
“Thế nào?” Nhìn biểu tình khó xử của Lôi Nghị, Lôi Trăn hỏi, “Con làm không được?”
Nghe Lôi Trăn nói, Lôi Nghị ngồi thẳng, ánh mắt kiên định nói “Con nhất định sẽ làm theo ý cha, không để một con dị thú nào chạy ra khỏi Vùng đất bị lưu đày.”
Nhìn con trai nháy mắt khôi phục sự tự tin, Lôi Trăn vừa lòng gật đầu.
“Yên tâm đi.” Vỗ vai Lôi Nghị, Lôi Trăn nói, “Đến lúc đó Tô Minh Diệp và Hứa Duệ sẽ cử người giúp con, đúng rồi, không phải con luôn muốn điều tra dấu vết của hai thế lực lớn ở Trấn Biên Thành hay sao?”
Lôi Nghị gật đầu, sau đó hỏi “Ngài biết.”
“Ừ, một thế lực của Tô Minh Diệp, còn lại là của Thủy gia.”
Nghe Lôi Trăn nói, Lôi Nghị cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao mặc kệ Thủy gia hay Tô Minh Diệp đều đã để ý đến Thú Triều từ rất lâu rồi, sao có thể không chuẩn bị một chút.
Hơn nữa có lẽ lúc trước, cặp chồng chồng kia thả tay để Tô Hàm ở lại Trấn Biên Thành cũng có nguyên nhân.
Nghe Tiểu Dực nói, trước khi cậu sinh con, ở đó sinh hoạt một mình hơn nửa năm. Mà Tiểu Hàm chỉ là một người bình thường, đặc biệt khuôn mặt lại không tệ, có thể sinh hoạt yên ổn ở một nơi ngư long hỗn tạp thời gian dài như vậy, có lẽ cũng do thế lực của Tô Minh Diệp ở nơi đó.
“Có thời gian, con có thể đi cùng vợ con đến nhà Hứa Duệ chơi một chút.” Nhìn đến Lôi Nghị không lên tiếng, Lôi Trăn lần nữa mở miệng.
Lôi Nghị nghe vậy suy nghĩ chốc lát, rồi đồng ý, dù sao lần này vì có Hứa Duệ hỗ trợ, Tô Hàm mới không xảy ra chuyện. Hơn nữa tiện thể nói luôn về những chuyện ở Vùng đất bị lưu đày, mà quan trọng hơn… Từ lần trước Tô Hàm trở về, cũng không tới đó nữa…
Khúc mắc để lâu không tốt, hơn nữa Thú Triều sắp đến rồi, cách khống chế lực tinh thần, cũng cần phải nhiều học thêm một chút mới được.
Không biết cố ý hay vô ý, bên này cha con Lôi Nghị vừa nói xong, bên kia Tô Hàm và Vương Kha đã đi ra.
Ở lại Lôi gia ăn xong cơm chiều, lại bế con thêm một lát, Tô Hàm mới lưu luyến rời đi cùng Lôi Nghị.
Tuy cậu rất muốn đem mang con đi, nhưng cậu cũng biết, theo tình huống trước mắt, để con ở lại Lôi gia mới là an toàn nhất. Mà trải qua chuyện tấn công ngày hôm nay, Tô Hàm cũng chuẩn bị tăng cường luyện tập lực tinh thần.
Hôm nay vì có người bảo vệ mới hữu kinh vô hiểm(1),nhưng lần sau thì sao, lần sau sẽ thế nào, không thể cứ trông cậy vào người khác như vậy.
(1) Bản gốc: 有惊无险 – Hữu kinh vô hiểm. Giải thích: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Thực lực của bản thân mình phải mạnh một chút, mới không làm vướng chân Lôi Nghị, cũng bảo đảm an toàn cho mình và con trai.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay cậu giống thường ngày luyện tập lực tinh thần, thì đột nhiên đầu truyền đến những cơn đau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]