“… Vì sao?” Lôi Nghị hỏi, vì sao không kết hôn với anh, ngay cả con cũng dễ dàng mở miệng nói đưa cho người khác.
Vì sao? Sửng sốt một chút, Tô Hàm nghĩ, đúng vậy, vì sao không đồng ý sống cùng Lôi Nghị, rõ ràng trước đó còn động tâm mà.
Chẳng qua đó là sợ tương lai con trai chịu ủy khuất nên mới từ chối, còn bây giờ ngay cả vấn đề con cái cũng đã giải quyết rồi, vì sao vẫn không đồng ý.
Cuối cùng Tô Hàm nghĩ, có lẽ là vì mình có chút động tâm nhưng thật ra đáy lòng căn bản vẫn không muốn sống cùng anh, nếu không cho dù có bận tâm nhóc con kia thế nào cậu cũng sẽ không đánh đổi hạnh phúc của mình.
Cùng lắm chờ sau khi kết hôn, đối tốt với nhóc con một chút, quan tâm nhiều hơn một chút, thậm chí sắp xếp tất cả con đường tương lai cho nhóc là được.
Tô Hàm cho tới bây giờ đều là người theo hướng hiện thực, trước đó nói có con trai sở dĩ là lấy cớ, còn nếu tìm nguồn gốc thì chẳng qua do cậu chưa đủ thích Lôi Nghị mà thôi.
Tuy lấy thân phận của anh, chỉ cần mình và anh sống cùng nhau, thì cho dù không cần phấn đấu, vẫn có thể trực tiếp bước đến tầng cao nhất Liên Minh, nhưng lòng tự tôn của Tô Hàm lại không cho phép.
Thứ cậu thích là địa vị, quyền lực mà chính cậu phấn đấu được chứ không phải dựa vào người đàn ông của mình.
Bình thường cậu có thể khoe khoang sự thông minh một chút, cũng có thể vì đạt được mục đích mà nói một số lời hay trái lương tâm, nhưng vẫn không muốn dùng thân thể hoặc tình cảm ra để trao đổi.
Nếu một ngày nào đó, cậu thật sự đồng ý sống cùng Lôi Nghị, trừ phi địa vị của bọn họ bằng nhau hoặc là cậu yêu thương anh đến mức không cần tôn nghiêm, yêu anh thương anh đến mức không thể không lấy anh.
Suy nghĩ cẩn thận, Tô Hàm trả lời vấn đề của Lôi Nghị.
“Có lẽ vì đơn thuần không muốn, vì con trai mà kết hôn với anh.” Nhìn Lôi Nghị, hàm hồ đáp.
“Anh muốn cùng em kết hôn.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị nói, “Không có liên quan gì đến vấn đề con cái.”
“Lôi Nghị…” Tô Hàm đỡ trán, “Chúng ta có thể đừng nói chuyện này nữa được không?”
“… Được rồi.” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị đáp, “Chúng ta nói chuyện em muốn dọn ra ngoài.”
Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm sửng sốt một chút, sau nghĩ chuyện mình muốn dọn đi có lẽ do Lôi Dực nói cho anh biết.
“Em có thể tạm thời không kết hôn với anh, nhưng em phải tiếp tục ở lại nơi này.” Tạm dừng một chút, Lôi Nghị yêu cầu Tô Hàm.
Thái độ trong lời nói chưa từng cứng rắn như thế.
Tô Hàm ngược lại không để ý thái độ của anh, chỉ suy xét một chút rồi đồng ý “Được rồi.”
Dù sao Tô Triêu cũng không phải chỉ là con của mình cậu, bé còn kế thừa một nửa huyết mạch của Lôi Nghị. thậm chí về sau sẽ sinh hoạt cùng Lôi Nghị, như vậy để bé lại chỗ này, cũng hợp lẽ thường.
“Chẳng qua.” Tô Hàm đưa ra ý kiến, “Sau khi giải quyết xong chuyện con cái, tôi sẽ dọn ra ngoài.”
Lôi Nghị nghe vậy không hé răng, ánh mắt thâm trầm nhìn Tô Hàm, con ngươi tối tăm sâu không thấy đáy, khiến Tô Hàm khó hiểu cảm thấy chột dạ.
Sao lại quên mất người đứng trước mặt là thượng tá trẻ tuổi nhất Liên Minh nhỉ, có phải trước kia anh quá dung túng mình cho nên mới khiến mình quên mất thân phận của anh mà leo lên đầu anh rồi?
“Lôi Nghị?” Tô Hàm thăm dò mở miệng.
“Không được.” Nhìn Tô Hàm, màu sắc con ngươi Lôi Nghị không ngừng tối đi, “Anh có thể đồng ý cho em một thời gian để em lựa chọn, nhưng điều kiện là em phải ở nơi này.”
Nghe Lôi Nghị nói, chột dạ trong lòng Tô Hàm biến mất, chỉ còn lại sự không vui “Dựa vào cái gì?”
Cậu có thể giao còn trai cho đối phương nuôi nấng, vì đó cũng là con trai của anh, anh sẽ đối đãi tốt, dù sao dựa vào đặc tính dị năng chỉ truyền cho con trưởng của Lôi gia, Tô Triêu chính là người thừa kế duy nhất của Lôi gia. Cho nên dù như thế nào, giao bé cho Lôi gia nuôi nấng, cũng là kết cục đã định.
Mà Lôi gia, cho dù gia tộc bọn họ không thừa nhận thân phận của mình, cũng sẽ tận lực bảo vệ bé Tô Triêu an toàn, đây mới nguyên nhân quan trọng nhất mà cậu đồng ý giao còn trai cho Lôi gia nuôi nấng.
Biết rõ không thể giữ, thì còn giữ làm gì, vậy không phải là người thông minh, cho nên tuy trong lòng cậu rất luyến tiếc nhưng cậu vẫn thỏa hiệp.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là ở những phương diện khác cậu cũng sẽ thỏa hiệp, nói cho cùng quan hệ giữa cậu và Lôi Nghị ngoại trừ một đứa con, thì không còn bất cứ thứ gì.
Hơn nữa cậu cũng không muốn về sau khi người nhắc tới cậu, thì cũng nhắc tới một người khác, hay cậu sinh con cho người đàn ông nào đó, thậm chí là con dâu gia tộc này kia.
Không trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Hàm, Lôi Nghị bình tĩnh liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái “Cơm đã làm xong, ăn cơm trước đi.”
Nhìn Lôi Nghị như không việc gì xảy ra, Tô Hàm cảm thấy xì hơi bất thường, cuối cùng vẫn thuận theo bước đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Như cũ lấy súp cho Tô Hàm, động tác của Lôi Nghị thành thạo tự nhiên như căn bản hai người đang bình thường.
“Lôi Nghị…”
“Ăn cơm trước rồi nói.” Khuôn mặt lạnh nhạt chặn đứng lời Tô Hàm chưa nói xong, Lôi Nghị đặt súp ở trước mặt cậu.
Tô Hàm “…”
Mẹ nó, người này làm gì mà khí thế như vậy chứ, chỉ thản nhiên nói một câu, mình lại không dám mở miệng. Rõ ràng mình bị lừa gạt!
Cơm nước xong, Tô Hàm đứng lên chuẩn bị trở về phòng ngủ, nếu nói không thông với Lôi Nghị, cậu không muốn nói nữa, dù sao đến lúc đó trực tiếp dọn đi là được.
“Tô Hàm.” Lôi Nghị lên tiếng gọi lại.
Tô Hàm nghe vậy dừng lại, chờ Lôi Nghị mở miệng.
Chỉ là cậu không nghĩ tới Lôi Nghị cũng không lên tiếng, mà vươn tay chỉ vào góc môi mình, sau đó có cảm giác môi bị ngón tay nghiền nát.
“Anh…”
Lôi Nghị thu hồi ngón tay, mặt không đổi sắc mở miệng “Khóe miệng em có hạt cơm.”
Thì ra là vì cái này, Tô Hàm nghe vậy khóe miệng co rút.
“Cám ơn.” Nghĩ một đằng nói một nẻo, Tô Hàm đứng lên khỏi ghế, rời bàn ăn.
Ngồi trước bàn ăn, Lôi Nghị cúi đầu nhìn ngón tay của mình, cảm giác vừa rồi… rất mềm mại như trong tưởng tượng của anh.
“Lôi Nghị.” Đi đến cửa phòng ngủ, Tô Hàm đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lôi Nghị gọi một tiếng.
“Không có gì, tôi chỉ là muốn cho anh biết, sở dĩ tôi biết quan hệ của anh và Tô Triêu là do Mộc Phong nói.” Nói xong, mở cửa vào phòng ngủ.
Mộc Phong? Lôi Nghị rủ rủ mi mắt, trong con ngươi hiện lên một tia tối, cậu ta quen biết Tô Hàm khi nào, hơn nữa, mục đích cậu ta làm như vậy là gì?
***
Vì đã hẹn trước, nên hôm sau đến giờ ăn cơm trưa, Tô Hàm ôm con tới nhà Hứa Duệ.
Sau khi gõ cửa, rất nhanh cửa mở ra.
Tô Hàm cho rằng mở cửa là người máy, không nghĩ tới Hứa Duệ tự mình mở cửa.
“Chào thầy ạ.” Ôm con trai, Tô Hàm cười chào hỏi.
“Ừ.” Hứa Duệ gật đầu nhìn Tô Hàm ôm đứa bé trong lòng, cười nói, “Đây là còn trai của con sao? Rất đáng yêu.”
Nghe thầy khen bé Tô Triêu, Tô Hàm cười hai mắt híp lại, “Thật không ạ? Con cũng thấy bé rất đáng yêu.”
Thấy khuôn mặt Tô Hàm nhìn con trai mình còn tự hào hơn khi chuyển hóa thú hạch thành công, Hứa Duệ đột nhiên xót xa trong lòng, lúc trước khi Tô Hàm lớn bằng Tô Triêu, ánh mắt A Diệp nhìn nó cũng như vậy.
“Thầy?” Nhìn thầy mình luôn phong độ đột nhiên ngẩn người, Tô Hàm nhịn không được mở miệng gọi.
“Ừ.” Hứa Duệ nghe vậy lấy lại tinh thần, đón Tô Hàm vào nhà, sau đó lại nói, “Thầy có thể ôm một chút không, thầy nói con trai của con ấy.”
“Đương nhiên là được.” Tô Hàm nói xong, đưa bé Tô Triêu trong lòng cho Hứa Duệ.
Hứa Duệ thấy thế nhanh chóng nhận lấy, ôm vào trong ngực, duỗi một tay, nhéo nhéo khuôn mặt bé Tô Triêu “Đúng là trẻ con, khuôn mặt thật mềm ”
Giống hệt Tô Hàm khi còn bé, đáng tiếc, con ngươi Hứa Duệ tối sầm, bởi vì một số nguyên nhân, nến không thể không đem Tô Hàm đi, về sau mình và A Diệp không còn được ôm nữa.
Nhìn động tác của Hứa Duệ, Tô Hàm có chút bất đắc dĩ, dường như mỗi người ôm bé đều có một động tác là nhéo nhéo mặt của bé.
Chẳng qua khiến cậu kinh ngạc là tư thế ôm trẻ em của Hứa Duệ rất chính xác, hơn nữa cũng rất quen thuộc.
Người bình thường chưa từng nuôi con đặc biệt là đàn ông sẽ không biết cách bế trẻ em, mà thầy còn độc thân, theo lý thuyết hẳn là không biết mới đúng chứ.
“Trả lại cho con, tới sopha ngồi một lát, thầy đi làm một chút đồ ăn, là có thể ăn cơm.” Hứa Duệ nói xong, đưa Tô Triêu cho Tô Hàm.
Tô Hàm nghe vậy nhanh chóng nhận con trai, sau đó kinh ngạc nói “Thầy biết làm đồ ăn sao?”
Cậu nghe thầy nói, mời mình đến nhà ăn cơm, còn tưởng giống như nhà Lôi Nghị, đều do người máy làm chứ.
“Bởi vì thầy không thích cơm người máy làm.” Cười trả lời vấn đề của Tô Hàm, Hứa Duệ nói, “Cho nên thường thích tự mình làm đồ ăn.”
“Vậy con có lộc ăn rồi.” Tô Hàm biểu tình được lợi.
Phải biết rằng bây giờ con người cực độ ỷ lại vào người máy, người tự nấu cơm thiếu lại càng thiếu, sau khi trọng sinh, Tô Hàm cũng chỉ gặp một người tự nấu cơm là vị thị vệ nhà Lôi Dực, Lôi Trung.
“Nếu thích về sau lúc nào cũng có thể tới đây.” Hứa Duệ xoa đầu Tô Hàm, sau đó đi vào phòng bếp.
“Thật ra thầy không cần làm nhiều đồ ăn.” Nhìn Hứa Duệ muốn tới phòng bếp, Tô Hàm mở miệng nói, “Chỉ có hai người chúng ta, ăn cũng không nhiều lắm.”
Hứa Duệ cười cười “Trừ con ra còn có một người nữa nên cần làm nhiều một chút.”
Còn một người nữa? Tô Hàm nghe vậy sửng sốt, thì ra thầy không chỉ mời một mình mình? Người nọ là ai nhỉ, bạn của thầy, vậy có phải là người cùng một cấp bậc như thầy không ha.
Nghĩ mình có khả năng sẽ được ăn cơm cùng hai người cấp mười một, Tô Hàm đột nhiên có cảm giác áp lực như núi.
Nhìn biểu tình căng thẳng của Tô Hàm, Hứa Duệ cười trấn an “Đừng lo lắng, A Diệp là người tốt.”
Nghe thầy an ủi, trong lòng Tô Hàm quả nhiên không căng thẳng như trước, dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, cấp mười một thì sao, cũng không phải mình chưa từng thấy. Như Lôi Trung, Lôi Nghị đấy, có ai không mạnh hơn mình chứ.
Tưởng tượng như vậy, tâm tình Tô Hàm nhất thời bình tĩnh trở lại, sau khi Hứa Duệ đi vào phòng bếp nấu cơm, Tô Hàm ở một mình nhàm chán, liền ôm con trai đánh giá chỗ ở của Hứa Duệ, ngày đó khi tới đây, chỉ chăm chú chuyển hóa năng lượng thú hạch và xin thầy chỉ dạy một số vấn đề, chưa kịp thăm quan chỗ ở của thầy.
Nhà Hứa Duệ thuộc kiểu nhà trọ, tuy không gian rất lớn, nhưng dấu vết của đồ dùng công nghệ cao lại ít, bố cục bình thường nhưng sẽ khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, thiết kế rất thoải mái.
Dù vậy ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một hai thứ, khí chất khác với con người Hứa Duệ, như cái gối ôm trên ghế salong kia, là loại gối hình hộp với một số hoa văn màu xanh lá cây. Hình thức đơn giản tươi mát, nhưng không phù hợp với tính cách ôn nhuận của Hứa Duệ, ngoài ý muốn lại rất hợp khẩu vị của Tô Hàm.
Kiểm tra lại một lần, xác nhận hôm nay không quên mang tả lót cho bé Tô Triêu, Tô Hàm dứt khoát đặt bé trên ghế salong, đầu cầm cái gối ôm màu xanh lá cây kia lên chơi đùa cùng bé.
Qua một lát, bé Tô Triêu đang bị cậu chọc cười ha ha thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Tiểu Hàm, con đi giúp thầy mở cửa.” Hứa Duệ từ phòng bếp ló đầu ra nói.
Nhìn Hứa Duệ một thân quần áo ở nhà, còn mặc cả tạp dề, dáng vẻ một người đàn ông của gia đình, Tô Hàm nhất thời không có cách nào liên hệ thầy với vị hội trưởng vừa cơ trí vừa ôn hòa.
“Tiểu Hàm?” Nhìn Tô Hàm ngẩn người, Hứa Duệ lại một lần nữa mở miệng gọi.
“À, con đi liền đây.” Lấy lại tinh thần, Tô Hàm đáp, sau đó ôm bé Tô Triêu đi mở cửa.
Mở cửa, đập vào mi mắt Tô Hàm là một người đàn ông khuôn mặt thanh tú nhưng khí chất lại rất lạnh lùng.
“Ngài…” Không nhìn ra tuổi của người đàn ông trước mắt, Tô Hàm cẩn thận mở miệng, “Tới tìm thầy ạ.”
“Ừ.” Tô Minh Diệp gật đầu, hỏi, “Cháu là Tô Hàm phải không, Hứa Duệ có nói về cháu, thiên phú rất tốt.”
Không nghĩ tới người đàn ông thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng lại nói chuyện bình dị gần gũi như vậy, Tô Hàm có chút thụ sủng nhược kinh gật đầu “Cháu là Tô Hàm mời ngài vào thầy đang nấu cơm ở bên trong.”
Nói xong nghiêng người nhường chỗ cho Tô Minh Diệp đi vào.
Tô Minh Diệp gật đầu với Tô Hàm nhấc chân bước vào phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại, động tác thoạt nhìn rất quen thuộc, dường như không phải lần đầu tiên tới đây.
“Thầy hình như còn chưa làm xong.” Tô Hàm nhìn về phía phòng bếp nói, “Nếu không, chúng ta ngồi ở trên salong một lát?”
“Được.” miệng Tô Minh Diệp nói nhưng không hề động thân, mà nhìn cậu bé trong lòng Tô Hàm hỏi “Đây là con của cháu sao, rất giống cháu.”
Tô Hàm nghe xong không khỏi híp mắt cười “Ngài là người đầu tiên nói nó giống với cháu đấy.”
“Cái mũi rất giống.”
Tô Hàm nghe vậy nhìn về bảo bối trong lòng, sau đó phát hiện, đúng là mũi bọn họ có chút giống nhau.
“Tên tôi là Tô Minh Diệp, là Hứa Duệ… bạn.” Nhìn Tô Hàm vui vẻ, Tô Minh Diệp tự mình giới thiệu.
“A, Tô tiên…” Nói được một nửa, Tô Hàm dừng lại, nhìn Tô Minh Diệp, vẻ mặt kinh nghi “Ngài nói ngài tên là Tô Minh Diệp? Vậy ngài không phải là Chủ Tịch Liên Minh đấy chứ.”
Tô Minh Diệp nghe vậy bình tĩnh gật đầu.
Nhìn Tô Minh Diệp gật đầu, nội tâm Tô Hàm hết sức ngạc nhiên, thì ra người mà thầy vừa nhắc tới chính là chủ tịch Liên Minh sao?
A Diệp, nhớ lại cách xưng hô khi thầy nhắc tới người này, thái độ rất thân mật, Tô Hàm nghĩ thầm, người này và thầy tuyệt đối quan hệ không bình thường.
Nhưng vì sao không nghe Lôi Dực nói gì nhỉ, thì ra hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh có qua lại, hơn nữa tình cảm rất tốt nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]