“Ách…” Tô Hàm nghèo từ, xong đời, sao mình lại quên người trước mắt không thể trêu vào chứ, dám chiếm lợi từ một thượng tá.
“Đi ra ngoài.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị đen mặt ra lệnh.
Tô Hàm sắc mặt cứng đờ, sau đó không nói hai lời lập tức đi ra ngoài, không phải chỉ sờ soạng anh vài cái thôi sao, cần gì phải tức giận như vậy.
Sau khi Tô Hàm ra ngoài Lôi Nghị mới ngồi dậy, nhìn chằm chằm hạ thân dựng cao thành túp lều một lúc lâu.
Anh không phải người có nhiều dục vọng, nhưng chỉ trong vòng hai ngày này, cứng lên hai lần với cùng một người, Lôi Nghị không phải thằng ngốc, đương nhiên anh biết điều này thể hiện cái gì.
Nhưng nếu đã xác định Tô Hàm là bạn đời sau này của mình, như vậy có cảm giác với cậu cũng không phải chuyện gì xấu. Chẳng qua, thấy dáng vẻ của cậu dường như không thích cha Tô Triêu, trong lời nói cậu còn có ý muốn một mình nuôi con.
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của ‘mình’ đối với cậu, Lôi Nghị có chút lúng túng nghĩ, chẳng lẽ muốn mình theo đuổi cậu sao?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Lôi Nghị trái lại cảm thấy có tính khả thi, mặc dù anh chưa từng theo đuổi người khác nhưng nếu đối tượng là Tô Hàm thì anh cũng nguyện thử một chút.
Nhưng mà tóm lại phải làm thế nào để theo đuổi một người nhỉ?
Trong lòng Lôi Nghị bắt đầu tuyển chọn người có thể giúp đỡ mình.
Sở Viêm? Cái tên kia có lẽ sẽ tùy tiện nói “Trực tiếp thượng người đó, sau đó chịu trách nhiệm là xong, nếu không được thì làm thêm một lần nữa.”
Lãnh Liệt? Người nọ chắc chắn sẽ lạnh như băng nói “Trực tiếp nói với người đó là xong.”
Nguyễn Linh? Nhìn cái mặt ngoài thuần lương vô tội thực tế người phụ nữ này một bụng đen tối, có lẽ mắt tinh của cô lóe lóe nói “Lão đại, muốn có tác dụng luôn thì chà đạp người đó, cầm tù người đó để người đó đời này chỉ nhìn thấy một người đàn ông là anh, hoặc là hạ thuốc mê cưỡng gian người đó để người đó sinh cho anh một đứa con, như vậy người đó không thể không gả cho anh.”
Hơn nữa quan trọng là trình độ bát quái của ba người bọn họ, chỉ cần anh vừa nói ra không đến một ngày chắc chắn cả giới quân đội đều biết anh thích một thiếu niên mới mười tám tuổi.
Cho nên Lôi Nghị rất nhanh bỏ ba người họ ở ngoài, sau đó gọi video cho Lôi Dực.
Sau khi hình ảnh được chuyển, Lôi Nghị nhìn thấy cảnh tượng trên giường lớn, em trai mình giống như con bạch tuộc đang bám lấy Lôi Trung. Sau đó, mặt Lôi Nghị liền đen…
“Em có thể được giải thích một chút xem vì sao hai người lại nằm trên cùng một cái giường không.” Nhìn hai kẻ còn đang ôm nhau Lôi Nghị đen mặt hỏi.
“Đại thiếu gia…” Ý thức được hình ảnh mình và Lôi Dực ôm nhau bị Lôi Nghị nhìn thấy, Lôi Trung muốn đẩy Lôi Dực ra giải thích.
“Nếu không ôm A Trung, buổi tối em ngủ không được.” Đoạt lấy lời Lôi Trung Lôi Dực cười giải thích với anh trai mình.
Lôi Dực trừng mắt nhìn ôm chặt Lôi Trung hơn “Bởi vì sẽ mơ thấy ác mộng nha, cho nên em ở Trấn Biên Thành mười năm vẫn cùng là cùng A Trung ngủ trên một cái giường.”
“Thiếu gia.” Đẩy cái tay đang ôm chặt lấy mình, Lôi Trung nhỏ giọng nói, “Cậu như vậy, thiếu gia sẽ hiểu lầm.”
Lôi Dực nghe vậy cười cười sau đó dựng miệng lên nói với Lôi Trung, “Không sao đâu.”
Quả nhiên thấy Lôi Dực nhắc tới Trấn Biên Thành, Lôi Nghị không nói cái gì nữa, ánh mắt nhìn Lôi Trung cũng không còn xấu xí như lúc đầu.
“Đúng rồi, anh, anh tìm em có chuyện gì không?” Nhìn anh trai không tiếp tục truy cứu chuyện của mình và Lôi Trung, Lôi Dực ngược lại hỏi.
“… Anh muốn hỏi, em có biết làm thế nào để theo đuổi một người không.” Trầm mặc một hồi Lôi Nghị trả lời.
“Cái gì?” Lôi Dực nghe vậy nhất thời hứng thú, “Anh, vừa rồi em không nghe lầm chứ, anh vậy mà lại hỏi em ‘làm thế nào để theo đuổi một người’?”
“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu.
“Anh, anh thích ai vậy?” Lôi Dực tò mò hỏi, “Không phải là Tiểu Hàm chứ.”
“Ừ.” Lôi Nghị lần thứ hai gật đầu, “Em có biết cậu ấy thích cái gì không? Nếu anh muốn theo đuổi cậu ấy thì nên làm thế nào?”
“Đừng nói cái này, trước đó em hỏi anh một vấn đề.” Chăm chú nhìn Lôi Nghị, Lôi Dực hỏi, “Anh thật sự thích Tô Hàm, kiểu thích muốn kết hôn.”
“Đúng.” Lôi Nghị không chút do dự trả lời.
Lôi Dực lại hỏi “Cũng không để ý đến bé Tô Triêu?”
Lôi Nghị nghe vậy nhìn Lôi Dực cười lạnh một tiếng “Nó không phải con anh sao? Anh không tin em không biết.”
“Ách…” Lôi Dực lập tức nghẹn lời, anh hai biết chuyện này lúc nào vậy!
Nhìn biểu tình chột dạ của Lôi Dực, Lôi Nghị mở miệng “Thì ra đúng là em biết trước rồi, nếu không sao lại luôn lôi kéo Tô Hàm với anh, còn chăm sóc cậu ấy như vậy.”
Lôi Dực “…” thì ra vừa rồi anh hai nói vậy để bỏ bom mình, mình thật ngu ngốc.
“Thật ra Dực thiếu cũng không có ý gì xấu.” Lôi Trung vẫn còn bị Lôi Dực bám víu thấy thế không khỏi vì thiếu gia nhà mình nói chuyện.
“Tôi biết.” Lôi Nghị nghe vậy trả lời, hơn nữa sau khi phát hiện thân phận của bé Tô Triêu, còn thay anh chăm sóc hai người họ rất tốt.
“Cho nên anh không trách em.” Lôi Nghị nhìn Lôi Dực “Em chỉ cần nói cho anh biết, nên theo đuổi cậu ấy như thế nào là được?”
“…Anh hai, anh thật sự muốn theo đuổi Tiểu Hàm hả.” Lôi Dực trầm mặc một lát rồi mở miệng, “Em nghĩ rằng, anh cho cậu ấy biết sự thật xong, rồi trực tiếp lôi cậu ấy đi đăng ký.”
“… Cậu ấy dường như không thích cha của Tô Triêu.” Lôi Nghị dừng một chút trả lời.
Lôi Dực nghe vậy phốc cười ra tiếng “Đâu chỉ là không thích, cậu ấy còn nói nếu có một ngày biết cha Tô Triêu là ai thì sẽ thiến người đó đấy.”
Lôi Trung “…”
Đừng nói thẳng ra như vậy chứ, nhìn thiếu gia nhà mình, Lôi Trung yên lặng nghĩ, cậu nói như vậy đại thiếu gia sẽ tức giận đấy.
Quả nhiên Lôi Nghị nghe xong lời nói vui mừng khi người khác gặp họa của em trai thì đen mặt, bởi vì dường như anh đúng là đã nghe được lời nói tương tự từ Tô Hàm.
Nhìn Lôi Nghị đen mặt Lôi Dực nhanh chóng thức thời nói sang chuyện khác “Cái kia, anh à, chúng ta vẫn nên nói chuyện theo đuổi chị dâu tương lai đi.”
Lôi Nghị thành công bị lấy lòng bởi mấy chữ ‘chị dâu tương lai’ của Lôi Dực, không tiếp tục so đo chuyện trước đó nữa, mở miệng hỏi “Theo đuổi như thế nào?”
Lôi Dực “Ách…” dường như cậu cũng không biết theo đuổi một người như thế nào.
Lôi Nghị nghe vậy gật đầu lại hỏi, “Vậy cậu ấy thích cái gì?”
“Ngạch…” Lôi Dực bị nghẹn, cậu làm sao biết Tô Hàm thích cái gì?
Lôi Trung vẫn bị Lôi Dực bám chặt lấy luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng “Tô Hàm thích đồng liên bang và con trai cậu ấy.”
Đồng liên bang và con trai, trong lòng Lôi Nghị yên lặng niệm một câu, sau đó tắt trò chuyện.
“Ha ha, cái này anh của tôi cuối cùng cũng trúng chiêu rồi.” Tắt trò chuyện, Lôi Dực cười to nói với Lôi Trung, “Tôi biết mà, một cậu bé tốt như Tô Hàm, chỉ cần ở chung với anh hai nhiều một chút, anh hai nhất định sẽ thích cậu ấy.”
“Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi làm sao anh ấy biết Tô Triêu là con của anh ấy.” Cười xong, Lôi Dực đột nhiên mở miệng.
Lôi Trung “…” Thiếu gia, cậu có thể bớt bát quái một chút được không.
“Được rồi, ngày mai hẹn Tiểu Hàm đi ra ăn cơm, hơn nữa tôi còn muốn biết anh của tôi sẽ theo đuổi cậu ấy như thế nào?” Cười nói xong, Lôi Dực nghĩ trong lòng, không phải trực tiếp cho cậu ấy một số tiền lớn chứ nhỉ?
Nếu anh hai thật sự làm vậy, Tô Hàm không nói anh bị bệnh thần kinh mới là lạ, hy vọng anh hai đừng ngốc nghếch làm như vậy, Lôi Dực trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]