“Ngồi đi!”
Việt Nhất Phi chỉ chỉ vị trí trước bàn, đợi y ngồi xuống rồi phóng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn y, ngón trỏ chầm chậm gõ ở trên bàn.
Ông ta không nói lời nào, Việt Kha cũng không lên tiếng, không khí lập tức trầm mặc.
Râu của Việt Nhất Phi rung chuyển vài lần, cuối cùng vẫn lên tiếng trước. Ông ta không phải người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng hiện tại bị vây vào thế nhược, cho dù ông ta rất không cam lòng thừa nhận bản thân bị cháu của mình vượt qua. Cái loại tự hào cháu mình xuất sắc, lại phức tạp không cam tâm bản thân bị vượt mặt, khiến tâm tình ông ta nhìn Việt Kha cũng rất rối rắm.
“Tuy rằng nói là để cháu nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế mọi người đều biết cháu là bị đình chức, hiện tại cháu định làm thế nào?”
Nghe vậy, Việt Kha giương mắt, đôi con ngươi dường như hấp thụ vạn ánh sao rơi vào trong đó, gắt gao hút hết ánh mắt mọi người. Nhưng lúc này, trong đôi mắt kia phóng ra quang mang cực kỳ lợi hại, khiến người ta kinh hoảng không thôi.
“Như vậy, ông nội muốn ta làm thế nào đây.”
Dáng Việt Kha ngồi cực kỳ quy củ, khí thế trên người càng không có một chút thu liễm, giống như một con mãnh hổ mở răng nanh, chờ đợi thời cơ đến, một phát cắn yết hầu con mồi. Khí thế cương mãnh như vậy, thậm chí đè ép khiến Việt Nhất Phi ân ẩn có chút không thở nổi. Nhưng trong khi ông ta cho rằng Việt Kha sẽ xé nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-lai-chi-duoc-thao-su/2932540/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.