Kỳ Bạch có chút do dự lên tiếng, nhìn đến ánh mắt sáng quắc của ba người rơi xuống người hắn, thái độ ngược lại trở nên thản nhiên.
“Chỉ là tôi không biết rốt cuộc có hữu dụng không, các anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn!”
Tề Thất hoài nghi nhìn hắn, theo bản năng hỏi, “Cậu có biện pháp?” Ngữ khí nghi ngờ cùng với biểu cảm trên mặt, rõ ràng là không tín nhiệm hắn.
Kỳ Bạch cũng không thèm liếc mắt nhìn tới người kia, từ sau khi hắn biết bản chất Tề Thất là thiếu gia ngốc xong, liền biết nổi giản với tên đó là tự mình tìm ngược.
Hắn trực tiếp nói với Việt Kha, “Tôi cần một khối thi thể Kiến tộc!”
Việt Kha thâm sâu xem hắn một cái, động trong lòng, một khối thi thể Kiến tộc trong không gian liền đặt đến trước mặt Kỳ Bạch. Y hoàn toàn duy trì hành động không có bất cứ nghi hoặc phủ định nào, hoàn toàn biểu lộ lập trường. Hai người còn lại đều biết, y tín nhiệm Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch cũng ấm áp lòng, cho y một nụ cười lóng lánh thật to. Cho dù là ai biết có một người tín nhiệm mình như thế, tâm tình cũng sẽ vui vẻ.
Mạc Kỳ cũng trầm mặc, không nói một câu. Dù sao ngựa chết xem như chữa bệnh cho ngựa sống, Việt tướng quân nếu tin tưởng hắn, như vậy người này chắc chắn có chỗ hơn người.
Kỳ Bạch nhìn trước mắt khối thi thể Kiến tộc chỉ có một đường vết thương khó phát hiện nơi cổ, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-lai-chi-duoc-thao-su/2932451/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.