Mộ Miên mệt mỏi mở mắt, sau một đêm kịch liệt, thân thể cậu ngoài các dấu vết ngọt ngào mà anh để lại thì còn có những cơn đau thắt vô tận, thân thể cậu tê liệt không thể di chuyển nổi. Cậu quay sang nhìn "hung thủ" mà bất lực, trông khi hai mắt cậu quầng thâm thì cái tên này sắc mặt tươi sáng, thoải mái và không có sự mệt mỏi nào, bất công!
Trận cuồng nhiệt đêm qua dù cho cậu không muốn nhớ cũng phải nhớ tới, cứ mỗi lần cử động nhẹ, toàn thân cậu sẽ tê cứng, lưng bắt đầu có biểu hiện thiếu canxi, mông có chút kém đàn hồi, chỉ có đau và đau. Câu sướng trước khổ sau rất phù hợp với tình cảnh của cậu, mới hôm qua còn sướng khắp người, hôm nay nghiệp vả cho lật mặt. Mộ Miên nằm bất động, miệng lẩm bẩm điều gì đó oán trách. Có cảm giác bản thân bị chửi rủa, Diệc Minh Phong tỉnh giấc
" Bảo bối, có phải em vừa chửi anh không? "
Không thể nghiêng đầu, chỉ có thể liếc xéo, Mộ Miên nhìn Diệc Minh Phong đầy sự bất mãn. Anh dám hỏi? Anh còn dám hỏi sao? Xem anh đã làm tôi thành ra cái bộ dạng gì rồi đây? Đồ cường bạo, anh không biết viết chữ nhẹ nhàng à?
Diệc Minh Phong chỉ cười gượng, ôm lấy vật nhỏ vỗ về
" Ngoan, cũng không trách anh được, anh nhịn lắm rồi "
" Hừ, nhịn sao không nhịn cho trót đi. Anh biết đau không, ngon nằm dưới xem? "
Lửa giận khó nguôi, anh chỉ có thể luôn miệng xin lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-anh/2654980/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.