Mộ Miên lờ mờ mở mắt, thầm chửi như mọi đêm bị dày vò
Đệt cụ anh Diệc Minh Phong, anh tuổi chó à? Cắn ông đây đau điếng khắp người!!
Lại nhìn sang "hung thủ ", xem ra Diệc Minh Phong vẫn còn ngủ ngon lắm. Nhìn anh ngủ thật ngon, cậu có nỡ làm anh thức giấc sao?
Ừ nỡ!
Diệc Minh Phong:"..."
Mộ Miên thẳng chân đạp Diệc Minh Phong xuống giường, cậu không quên mắng
" Đồ chó nhà anh, anh còn dám ngủ sao? "
" Au.."
" Anh biết đau à? Anh còn biết đau à? Tức chết lão nương rồi "
Bác Lương nghe tiếng liền ở ngoài cửa phòng Mộ Miên gõ cửa hỏi thăm, cậu chỉ ậm ừ nói không có gì và còn muốn ăn sườn xào chua ngọt để đánh lạc hướng. Lương quản gia rời đi khoảng vài phút cậu mới lên tiếng, chân thì cứ không ngừng đạp đạp vào lưng Diệc Minh Phong, anh hoàn toàn chịu trận không một chút phản kháng, anh sớm đã quen rồi. Muốn ăn thịt thì mình phải chịu đau một chút, sau này anh sẽ tìm cách khiến Mộ Miên phải tự nguyện dâng hiến
Mộ Miên tức giận vào phòng tắm rửa và... À mà làm gì còn sau đó, cúc cậu lại nở hoa. Khốn khổ thật, sáng sớm nên tinh lực Diệc Minh Phong có chút dồi dào, len lén vào phòng tắm cùng cậu, mới đầu là nghiêm túc tắm thật, lúc sau thì mặc kệ mọi thứ, Mộ Miên ngọt ngào quá nên Diệc Minh Phong không kiềm chế mà tiếp tục. Lại mất cả một buổi sáng
Bác Lương nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-anh/2654975/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.