Sau 3 tháng ở bệnh viện, Mộ Miên và Diệc Minh Phong cuối cùng cũng đã xuất viện. Đứng chờ ngoài sảnh, hai người chờ bác Lương hoàn thành thủ tục xuất viện mới có thể rời đi
" Cuối cùng cũng rời khỏi cái chỗ này. Ngày nào cũng hít phải thuốc khử trùng khiến mũi em giờ như mất khứu giác ấy "
" Em thật bướng "
Diệc Minh Phong cưng chiều xoa đầu Mộ Miên. Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, chỉ dành riêng cho mỗi Mộ Miên. Mỗi lần anh cười với cậu, tận đáy lòng Mộ Miên hiện lên một cỗ ấm áp, cậu yêu nhất chính là nụ cười yêu chiều này của Diệc Minh Phong
" Đừng xoa nữa...Ấy, tóc em rối xù rồi "
Anh khẽ cười, Mộ Miên như một con mèo rừng đang xù lông làm nũng với Diệc Minh Phong vậy, thật đáng yêu!
Mộ Miên phụng phịu chu mỏ. Cậu như san hô biển, cứ bám lấy Diệc Minh Phong không buông. Sau lần anh suýt mất mạng, Mộ Miên càng dính người hơn. Suốt 3 tháng trong bệnh viện, Mộ Miên không kéo Diệc Minh Phong đi dạo vườn thì cũng là ngồi chơi xếp hạc, xếp sao giấy với cậu, đến mức Diệc Minh Phong buồn đi vệ sinh, Mộ Miên cũng cư nhiên đi theo. Giống như chỉ cần rời xa anh một khắc, cậu sẽ mất anh lần nữa vậy
Diệc Minh Phong mới đầu có chút lo lắng khi Mộ Miên cứ bám mình như sam, sau đó cũng mặc cậu thích làm gì thì làm. Diệc Minh Phong thấy Mộ Miên bám chặt lấy anh trong lòng liền vui như lễ hội. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-anh/2654958/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.