Mộ Miên hai hàng nước mắt ròng ròng, ánh mắt tức giận nhìn Lam Sở, cậu nhìn đầy ghét bỏ. Sao hắn có thể tiếp tay làm những chuyện như vậy ? Uổng công Mộ Miên thật sự đã nghĩ khác về Lam Sở. Lam Sở hắn cũng không có ý định biện minh cho sai lầm của mình, hắn chịu hoàn toàn mọi sự tức giận và trách móc của Mộ Miên
" Tôi biết em tức giận, là tôi sai. Nhưng chuyện đã đến nước này, em không muốn làm bình máu cũng được, ít nhất hãy ăn gì đó. Em còn phải sống để gặp người em yêu chứ "
Mộ Miên nghe liền biết Lam Sở ám chỉ đến ai, cậu cũng bình tĩnh lại một chút, qua loa lau nước mắt rồi trở về giường, chùm kín mền không để lộ dù chỉ là sợi tóc. Lam Sở nhìn Mộ Miên, khẽ cười chua xót rồi rời phòng, trước khi đi để lại một câu
" Tôi sẽ cho người mang bữa ăn khác cho em, nhớ ăn nhé "
Lam Sở rời đi, Mộ Miên cũng không nói gì, biết được sự thật này Mộ Miên rất sốc, thật tình không biết nên đối mặt như thế nào. Hóa ra từ đầu tới cuối ai cũng bày mưu tính kế với cậu, chỉ có mỗi Mộ Miên là chẳng hay biết gì, chịu đựng mọi tổn thương, mọi âm mưu đằng sau. Mộ Miên cảm thấy sự tồn tại của bản thân thật mờ nhạt, chẳng quan trọng với bất kì ai, giống như thể Mộ Miên không phải là chính mình, không phải là người mà bất cứ ai cũng cần đến. Với mọi người, cậu là một sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-anh/2654920/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.