Chương trước
Chương sau
Thẩm Lạc Vân nước mắt cứ lăn dài trên má, Lam Sở chỉ thở dài an ủi đôi ba câu. Mộ Miên nhìn cũng thương cảm nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu sẽ tha thứ cho cả hai người bọn họ. Mộ Miên kéo cả hai từ phòng thí nghiệm đi lên, Lam Sở đi đằng sau dừng một chút, lát sau liền đi theo

Lên đến dinh thư, Mộ Miên liền đi nhặt lại các tài liệu mà bản thân đã giấu đi, Lam Sở nhìn Mộ Miên hì hục mà khẽ cười, lại nhìn Thẩm Lạc Vân, cô ta chẳng còn tỉnh táo nữa rồi, miệng lắp bắp gọi tên Hạ Triết. Mộ Miên làm xong xuôi rồi cùng Lam Sở và Thẩm Lạc Vân chạy ra khỏi căn phòng treo ảnh Hạ Triết. Dinh thự của Thâm Lạc Vân lớn vô cùng, phải đi rất lâu mới gần đến cổng. Mộ Miên lòng cứ bồn chồn, chẳng biết là đang lo lắng điều gì, Mộ Miên có một dự cảm không lành, dường như có chuyện gì đó sắp diễn ra

Đột nhiên Mộ Miên nghe một tiếng nổ rất lớn, cậu theo bản năng quay mặt về phía phát ra tiếng nổ, là phòng treo ảnh Hạ Triết vừa nổ và đang cháy khá to. Mộ Miên không hiểu, từ đầu đến cuôi cậu chả đụng vật gì dễ gây cháy, cũng không có ý định đốt dinh thự, vậy thì cái gì đã làm nó cháy ?

Nhiều nghi vấn đang lẩn quẩn trong đầu Mộ Miên, còn đang chưa hiểu chuyện gì thì Mộ Miên vô tình chạm mắt với Lam Sở, Lam Sở đã dừng bước sau khi nghe tiếng nổ, nhìn sắc thái kì lạ của hắn, Mộ Miên hình như cũng đoán được đôi chút

" Lam Sở là anh làm cháy ? "

" Phải, tôi quyết định rồi. Tôi phải phá hủy cái thứ ghê tởm kia "

" Nếu đã nổ lớn đến vậy e rằng đám cháy sẽ lan đến chỗ chúng ta thôi. Đi nhanh lên "

" Không Mộ Miên "

Mộ Miên định bước tiếp thì dừng lại, khó hiểu nhìn Lam Sở. Lam Sở khẽ cười thê lương, kéo Thẩm Lạc Vân về kế bên

" Chỉ có em ra khỏi đây thôi, tôi và tiểu thư sẽ ở lại "

" Cái gì ? Anh điên à ? Anh và cô ta sẽ chết đấy ! "

Lam Sở hơi sững người, có vẻ là hắn có chút ngạc nhiên

" Em vẫn tốt bụng như vậy...Dù em có thay đổi nhưng bản tính thiện lương ấy của em vẫn ở đó. Không ngờ sau nhiều chuyện tôi gây ra với em, em vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tôi nên tiếp tục sống "

" ... "

Mộ Miên chôn chân tại chỗ, cậu không biết nên đáp lời của Lam Sở như thế nào nữa, có vẻ như hắn đã tự quyết định rồi

" Tôi và tiểu thư đã gây nhiều rắc rối cho em, tôi thay luôn cô ấy nói lời xin lỗi với em...Chỉ là nếu tôi và tiểu thư cùng rời khỏi đây, tôi sẽ không thể đối mặt với tội lỗi của mình...Cả tiểu thư nữa "

" Nhưng anh và cô ta phải sống để chuộc lỗi chứ ? "

" Không...Em sai rồi, nợ máu phải trả bằng máu. Có thể hôm nay chúng tôi không chết nhưng sau khi ra ngoài kia thì không chắc..."

Mộ Miên có hơi run người, cảm giác bất an ấy cứ hiện hữu trong lòng cậu. Lam Sở và Thẩm Lạc Vân định kết thúc mọi chuyện ở đây, sẽ phá hủy chính phòng thí nghiệm của mình và cũng sẽ tự kết liễu chính mình. Thay vì sống để chuộc lỗi, bọn họ chọn cách dùng tính mạng của chính mình thay thế. Thật liều lĩnh !

" Tôi nói cho em nghe một bí mật nhé "

"..."

" Thật ra tôi chưa từng có ý định chia tay em. Cho đến tận giây phút hiện tại khi đối diện với em, tôi vẫn còn yêu em nhiều hơn tôi nghĩ "

Lam sở thoáng dừng



" Nhưng tôi đã không còn tư cách nói yêu em nữa rồi, cũng không còn tư cách để đứng bên cạnh em, trao em hạnh phúc mà em đáng phải nhận...Nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn, em đã tìm thấy người thật sự yêu em, quan tâm, chăm sóc em mà tôi không thể làm. Nhìn em hạnh phúc có lẽ là điều vui nhất tôi cảm nhận được trong những năm tháng đau khổ qua "

" Anh..."

Lam Sở nở nụ cười, hắn cười rõ tươi, xem ra là thật sự hạnh phúc lắm. Vào thời khắc ấy, xung quanh hắn và Thẩm Lạc Vân đã đang bùng lên những ngọn lửa nóng bỏng. Nhưng dù vậy, cả hai cũng chẳng kêu lên lấy một đau đớn, có vẻ nỗi đau trong lòng họ sớm đã khiến họ tê dại với nỗi đau thể xác mất rồi

" Miên !!! Miên em đâu rồi ? "

Nghe tiếng thân quen, Mộ Miên bất giác nhìn về phía tiếng gọi ấy. Bóng dáng ấy đang đứng ngay cửa, là Diệc Minh Phong ?

" Diệc Minh Phong ? "

" Xem ra anh ta đến đón em rồi. Em mau đi đi, đừng lo cho bọn tôi "

" Nhưng ..."

Mộ Miên còn đang ngập ngừng, một thanh ngang đang cháy rực bị bào mòn đổ xuống, lại sắp rơi trúng đầu cậu, Mộ Miên sững người, không thể nhúc nhích, đờ người nhìn nguy hiểm ập đến

Diệc Minh Phong ở quá xa, không thể một bước mà đến cứu cậu được. Mộ Miên nhìn về phía Diệc Minh Phong, trông thấy anh thật hốt hoảng, gương mặt anh tái nhợt đang cố dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cậu. Lam Sở đứng gần, tựa như có một động lực nào đó khiến hắn di chuyển mặc cho đôi chân đang cháy của mình. Lam Sở đẩy Mộ Miên về phía Diệc Minh Phong, thanh xà đổ xuống người hắn, hắn không cử động được nữa

" Ư .."

" Lam Sở ? Lam Sở ! "

Mộ Miên hoảng loạn nhìn thanh xà đang cháy đè lên Lam Sở, không biết phải làm sao để kéo chúng ra mà cứu người. Lam Sở nắm chặt tay Mộ Miên

" Đừng...Em không cần phải khiến mình bị thương vì tôi. Mau đi đi, đám cháy sắp lan đến rồi "

" Tôi sẽ không bỏ anh và Thẩm Lạc Vân ở lại đâu "

Lam Sở khẽ cười

" Em bướng quá đấy, tiểu Miên à em mau đi đi "

Thấy Mộ Miên vẫn còn chần chừ, Lam Sở đành nói thêm vài câu

" Diệc Minh Phong, anh không đưa em ấy đi à ? "

Diệc Minh Phong đang giữ vai Mộ Miên, đứng đằng sau lưng thở hổn hển

" Em ấy không chịu đi, tôi có cách khác sao ? "

" Anh không lo em ấy bị thương à ? "

" Có nhưng anh và Thẩm tiểu thư cũng vậy "



Lam Sở hơi giật mình rồi cười khanh khách, không thể tin được đến gần với cái chết rồi mà hắn vẫn có cảm giác bị bố mẹ mắng. Nhìn Diệc Minh Phong và Mộ Miên, có cảm giác như cả hai người đều không xem hắn là kẻ thù cần tiêu diệt, quả nhiên là hợp nhau, đúng là có tướng phu thê đấy

" Tiểu Miên có lẽ thật sự đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi, cho tôi nói vài câu nhé ? "

"..."

" Khi còn học trung học, lần đầu tiên được gặp em là tôi đã thích em rồi..Nhưng tôi sợ em không thích tôi nên mới lạnh lùng với em. Ai mà ngờ em cũng thích tôi cơ chứ ? Tôi vui lắm, lúc đó tôi vui đến nỗi tôi có thể hét lên với cả thế giới biết ấy. Nhưng tôi lại bị sự ích kỷ của bản thân làm tổn thương em, khiến em đau khổ...Lần nữa xin lỗi em "

Lam Sở nhìn Diệc Minh Phong

" Nhưng giờ em đang hạnh phúc với anh ta rồi, tôi chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Tôi vui vì em được hạnh phúc, vì vậy em phải sống thật hạnh phúc với Diệc Minh Phong...

Có lẽ tôi không có tư cách nói ra thật nhưng tôi vẫn muốn nói...Mộ Miên à, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn yêu em...Nhưng đừng vì lời nói của tôi mà canh cánh trong lòng, cứ xem như là lời cuối cùng tôi gửi em trước khi chết thôi. Đừng vướng bận làm gì. Được rồi hết thời gian rồi, hai người đi đi "

Diệc Minh Phong ngồi dậy, gật đầu chào Lam Sở rồi kéo Mộ Miên chạy ra khỏi dinh thự. Mộ Miên chân thì chạy nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lam Sở và Thẩm Lạc Vân, một dòng nước trong suốt, mặn chát rơi xuống trên gương mặt cậu. Mộ Miên lại trông thấy Lam Sở nhắm mắt, hắn đang cười

Chạy ra khỏi dinh thự cũng là lúc cổng dinh thư sụp đổ, cháy đến mất dạng. Mộ Miên cứ đứng đờ người nhìn về phía trong. Diệc Minh Phong vỗ về Mộ Miên, ôm cậu vào lòng không cho cậu nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trước mắt. Mộ Miên cứ bất động như vậy, cũng không nhận ra xung quanh bản thân đang có nhiều người đến nhường nào. Đa số đều là người của Diệc Minh Phong, có nhiều lính cứu hỏa, cảnh sát đang tụ tập xung quanh dịnh thự, còn có cả truyền thông. Xem ra vụ này khá lớn, chừng vài tiếng nữa thôi là có thể lên bản tin nóng của truyền hình thời sự rồi

Mộ Miên sớm đã mệt nhừ, đã ngủ trong lòng Diệc Minh Phong từ lâu, Diệc Minh Phong đưa Mộ Miên về Diệc gia, mọi việc giao lại cho thư kí của mình

Khi Mộ Miên tỉnh giấc cũng là lúc mọi chuyện đã đi đến hồi kết. Mộ Miên ngồi trên giường vừa ăn vừa xem tin tức. Tin tức hot nhất đứng đầu bản là câu chuyện của Thẩm Lạc Vân và Lam Sở

' Bản tin hôm nay tôi xin cập nhật tiếp tục vụ án còn dang dở của vị tiểu thư Thẩm gia và đồng bọn tên Lam Sở. Theo như thông tin cảnh sát và một số nhân chứng chủ chốt thì đây là một thí nghiệm vô nhân tính, ẩn khuất đằng sau là một câu chuyện tàn khốc.v.v..'

" Miên à, uống sữa không em ? "

" Được "

Diệc Minh Phong đưa cốc sữa cho Mộ Miên rồi ngồi ngay mép giường, cùng nhau xem tin tức

' Chuyện của vị tiểu thư Thẩm gia cũng lộ ra được một tin gây sốc trong nước và quốc tế. Thủ tướng Thẩm Lạc Ân cũng là cha của Thẩm Lạc Vân bị lộ tin tức tham nhũng, sử dụng chức trách âm thầm buôn bán chất cấm ra thị trường quốc tế...Cảnh sát đang tiếp tục điều tra thêm..'

" Thẩm gia tham ô và buôn bán thuốc cấm ? "

" Ừm, trong lúc đang tìm tung tích của em, anh đã hợp tác với cảnh sát đi tìm em. Trước mắt biết được đầu dây bắt cóc là Thẩm Lạc Vân nên đã xâm nhập vào Thẩm gia điều tra. Nào ngờ vô tình phát hiện thêm một số vật chứng về thuốc phiện, ma túy "

" Chà có vẻ người của Thẩm gia đều điên như vậy, cả cha lẫn con "

Mộ Miên dừng lại một chút, có vẻ như nghĩ ngợi điều gì đó, trông khá nghiêm túc

" Em nghĩ lại những sự thật mà Lam Sở tiết lộ mấy hôm trước..Em cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc của bản thân rồi "

" Sao thế em ? "

" Phong, em muốn cho anh biết một chuyện "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.