Chương trước
Chương sau
Nhìn những nấc thang cao chót vót dẫn lên cái Cung Thanh Hà ấy, trong lòng Ninh Nguyên cậu lúc này đang sục sôi một ý định, một ý định vĩ đại và mang tầm vóc vũ trụ, nói cho lớn lao chứ thiệt ra là cậu đang nghĩ đến việc làm sao để trốn đi khỏi phải tham gia mấy cái thử thách này đây, rớt một thử thách cũng sẽ được xem là không vượt qua giờ chỉ cần cậu trốn không tham gia là cậu sẽ có một tháng để ngủ.

Càng nghĩ mắt cậu lại càng sáng, cậu tránh khỏi đám người để lẫn vào dòng tu sĩ đông đúc ở đây, chỉ cần nói cậu bị lạc do quá đông đút nên không thể cố vượt qua được thử thách, trăm phần trăm sư tỷ cũng không thể trách cậu nói.

Cậu nhân lúc Dương Úc và Khải Luân cả hai đang trăm chú nhìn về nơi cao kia, nhân chóng trốn thoát hòa vào dòng tu sĩ, không phải nói số lượng tu sĩ tham gia lần cũng đông kinh người điếm sương sương cũng cả trăm ngàn tu sĩ và tán tu ấy chứ.

Cậu thoát ra khỏi đám người ấy thì vui không điếm xể, đã quá lâu không ngủ đủ giấc cậu nhanh chóng kiếm gốc cây to đủ bóng mát, chỉ thoáng chốc cậu đánh mắt được một gốc cây cổ thụ lớn nằm ở gần một cửa hiệu nhỏ, nơi này bóng mát đầy đủ lại là góc đón gió không nói nhiều cậu nhảy lên tuốt trên cây, từ tay áo lôi ra một cái gối rồi đánh một giấc.

Trong lúc đó khi mọi người của Thanh Huyền Tông phát hiện ra có điều không đúng khi số lượng người giảm thì mới lấy làm lạ, khi xem xét xong thì hốt hoảng bởi từ bao giờ đã lạc mất cậu, Mọi người quay sang Dương Úc và Khải Luân hỏi ý kiến,

Khải Luân nghe bảo cậu lạc mất thì cũng đang lo, lo vì sợ cậu mà có chuyện gì thì Giang Kha Sư huynh sẽ bâm cậu ra, Dương Úc anh thì vẫn rất bình tĩnh giữ vẻ mặt rất điềm nhiên như chắc đã biết ngay tử đầu.

Khải Luân thấy bạn mình khi nghe crush lạc mất mà không lấy nổi một biểu cảm lo lắng thì lấy làm lạ, Dương Úc như hiểu ra ánh mắt xăm soi của bạn mình thì mới vận động linh lực,từ trên ngón tay anh hiện ra một sợi dây linh lực màu vàng.

Đây chính là linh lực kí mà anh đã học lỏm của cậu lúc trên thuyền khi cậu sử dụng nón để cứu tất cả các đệ tử của tông môn mình, Chưa kịp để Khải Luân nhìn đủ anh với nắm Khải Luân dùng kinh công nhảy về phía cuối của dây linh lực.

Cả hai nhảy qua hàng người thì mới phát hiện đoạn cuối của dây đã ở tít ngoài gần với cánh cổng thứ bảy, không cần nói họ cũng biết không phải cậu lạc đâu mà là trốn không muốn tham gia rồi, ( Để dễ hiểu cho mọi người thì Tô Châu Đại Lục này có tổng cộng hơn mười lăm lối vào, mỗi lối vài khi muốn đến gần Thanh Hà Cung hơn thì phải qua tổng là mười cổng đá , Thị Trấn thì nằm trải dài khắp các cổng đá có khu vực sầm uất có khu thì là cánh rừng ).



Họ đáp xuống đi đến trước là một cửa hiệu nhỏ có tên Túc Đạo Quán, Đoạn dây đến phía cửa thì cũng đứt ngang họ đến gần thì phát hiện, ở cửa của đạo quán này vậy mà có kết giới.

Quay lại trước đó, cậu vừa mới đặt gối xuống ngủ tính sẽ đánh một giấc cho đã thì Ô Lưỡng Cực của cậu xuất hiện dị biến, bé Mặc Nhi hiện ra bảo với cậu cô bé phát hiện ra một cỗ linh lực rất mạnh ở cửa hiệu nhỏ đó, người này tu vi ít nhất cũng đã là Độ Kiếp Thượng Kì đã sắp đến kì phi thăng, khí tức của người này phát ra làm cô bé sợ hãi hiện ra báo cậu.

Cậu nghe cô bé nói xong thì cũng liền hiểu ra vấn đề, khi trước cậu có nghe mấy tin đồn từ các sư huynh sư tỷ về Hội Thanh Đàm này, đừng để những vẻ bề ngoài đánh lừa, đôi khi các đệ sẽ bắt gặp những tôn thượng uy danh của Tô Châu hoặc thậm chí là các bậc trưởng lão nào đó đã trách xa thế tục mà tu đạo ở đây.

Vẻ ngoài của cửa hiệu nhỏ này nhìn vào chỉ đơn giản là một tiệm bán trà hoặc một số món quà lưu niệm, sực cậu nhớ lại thứ gì đó trong hơn ba mươi lăm giới luật của Tô Châu được đặt ra thì có một giới luật khá đặc biệt làm cậu chú ý, Bát Hộ Lương Duyên, Duyên Cầu Vạn Tích đây vốn là một câu trong bài đồng dao nhỏ trong giới tu hành.

Một câu đồng dao sao lại được cho vào hàng ba mươi lăm giới luật cần lưu ý, càng suy nghĩ thì cậu càng hiểu ra, Câu đồng dao ấy có nghĩa là Cửa thứ tám chính là nhân duyên, tùy vài vận thế mà có thế cầu được kì tích, kì tích được nhắc đến ở đây chính là những thần lão đã tránh xa thế tục, nếu có duyên gặp họ đôi khi sẽ còn nhận được nhiều thứ.

Cậu nhìn vào cửa hiệu với ánh mắt có chút sâu xa, nhưng dù sao cũng lỡ phát hiện rồi chắc vào thử một chút sẽ không sao đâu. nghĩ thế cậu cất gối nhảy khỏi cây, đi đến gần cánh cửa,cậu vừa mới đặt chân vào cửa chưa kịp nhìn thấy gì một thứ đó có lực hút cực mạnh đã hút cậu vào kết giới và biến mất.

Quay lại với Dương Úc và Khải Luân cả hai cảm nhận được có kết giới ở cửa hiệu này định nhanh vào tìm cậu thì một tiếng kèn lớn vang lên, Chất giọng của Thanh Hà Đạo Tôn cất lên và báo Thử Thách thứ nhất bước đến Thanh Hà Cung chính thức bắt đầu.

Dương Úc và Khải Luân cả hai nghe thông báo bắt đầu thì cũng hoảng loạn, giờ mà nếu đến kết giới tìm cậu thì khả năng cao họ sẽ phải rớt và từ bỏ hội hơn nữa uy tín của Thanh Huyền Tông cũng sẽ giảm, nhưng nếu bỏ cậu ở đây thì quá nguy hiểm.

Dương Úc anh tính quyết đi tìm cậu thì đã bị Khải Luân kéo đi tham gia thử thách, Khải Luân anh nói với khả năng và tài năng của cậu thì chắc sẽ không quá gặp nguy hiểm đâu,giờ ta họ phải tham gia thử thách, nếu xong thì sẽ chia ra tìm em ấy, Nghe bạn mình chấn an thế anh cũng tạm thời yên tâm nên anh dứt quyết phải qua thử thách này càng nhanh càng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.