" Ninh Nguyên.....Ninh Nguyên thức dậy nào chúng ta tới nơi rồi " Cố Nguyệt cô lay lay người cậu nhưng đúng thật như lời hai người Dương Úc và Khải Luân nói một khi cậu ngủ thật sự rất khó kêu dậy.
Khải Luân cậu thấy cô khó khăn thì cười nhẹ lúc trước cả hai cũng như cô vậy. lúc được giao đánh thức cậu thì coi như xong kêu cả một ngày không biết cậu đã dậy chưa ấy, nhưng lâu dài rồi thì cũng phải có chút mưu mẹo rồi.
" Cố Nguyệt cô nương cô không kêu nỗi đâu xem tôi này " cậu lấy ra một quả cầu màu trắng xõa và trên nó có những dòng chữ đang lưu động, với kiến thức của cô thì cô biết được nó chính là quả cầu lưu âm, có tác dụng lưu giữ lại các âm thanh những cuộc trò chuyện có thể được xem là quan trọng, nhưng rốt cuộc anh lấy nó ra làm gì? cô thắc mắc.
Ngay lúc cô đang tò mò về việc vì sao phải lấy nó ra thì Khải Luân cậu đưa quả cầu lại gần tai của Ninh Nguyên, say đó vận dụng linh lực của mình truyền vào quả cầu. quả cầu bỗng đang im lặng phát ra một chất giọng kinh khủng.
" NINH NGUYÊN ĐỆ DẬY MAU CÒN KHÔNG RA KHỎI GIƯỜNG LÀ TỶ VÀO LẬT NÓ RA ĐẤY " một giọng nói của một cô gái vang lên nghe rất cường đại phả thẳng vào lỗ tai của cậu, Ninh Nguyên cậu đang say giấc nghe thấy chất giọng nó cũng bật người dậy, xém chút làm Dương Úc với cậu ngã quay ra đất.
Đối với thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-toi-chi-muon-duoc-nghi-ngoi/2921709/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.