"Sao anh lại đánh tôi, ít ra cũng phải nói lý do tôi làm sai gì chứ, tôi chỉ đi dạo hành lang chưa đụng đến đồ quý giá gì cũng chưa từng ngắt một bông hoa nào với thời nào rồi mà còn đánh người làm chứ, tôi kiện anh bạo hành trẻ dị thành niên nha, tôi mới gần mười bảy tuổi hà, anh đánh tôi vậy làm cơ thể tôi bị gì không phát triển chiều cao được rồi sao?" An Thiên bộc phát cơn tức giận cùng sợ hãi sau khi bị đánh hai roi rất mạnh, ánh mắt căm phẫn ngấn nước của cậu thiếu niên trong thật đáng thương, dùng câu "Mỹ nhân rơi lệ" để miêu tả cậu cũng không phải nói quá.
Đáp lại cậu là tờ giấy ghi vỏn vẹn sáu chữ "Cây Bạch Mai của Mẹ tôi", An Thiên cứng đờ người, vết thương dù đau nhưng cậu không còn cảm giác nữa, suy nghĩ trong đầu của An Thiên bây giờ là có khẩu súng nào lấy ra bằn bằn cái tên trước mặt được không? Đã không nói chuyện được mà viết cũng keo kiệt câu từ nữa, viết dậy rồi cậu biết hắn có ý gì, cậu có ngắt đóa hoa nào đâu.
Như nhìn được khuôn mặt căm phẫn xem chút hoài nghi nhân sinh của thiếu niên trẻ tuổi, Đỗ Minh viết thêm vài dòng rồi đặt trước mặt cậu:
"Bình ước nguyện tôi viết là lời cậu nguyện dành cho Mẹ tôi, cậu không được đụng đến."
An Thiên đọc xong thì cũng hiểu phần nào là do mình lúc nãy định chạm vào chiếc những chiếc bình treo trên cây xem thử, có vậy mà cũng một roi đau đớn thiệt là người giàu luôn làm quá vấn đề, cậu cũng hiểu phần nào phản ứng nhạy cảm của người thiếu thốn tình cảm như anh nhưng việc đánh người có hơi quá rồi đó.
"Vậy còn chân tôi, tôi có giẫm lên bông hoa nào đâu, anh đánh tôi chảy máu luôn rồi này." An Thiên vừa nói vừa chỉ chỗ bị đánh đã thấm đỏ máu, ngay sau đó cậu chỉ nhận được một chữ mà đối phương viết cho: "Suối."
Đầu An Thiên sắp bùng cháy rồi, hóa ra lý do mà cậu bị ăn hai roi đau điếng kia là vì tay thì chạm đến nhành Bạch Mai còn chân thì lúc nãy cậu đưa chân xuống rửa, con suối dù là tiểu cảnh nhưng cũng to như dòng suối thiệt ấy vậy mà con người keo kiệt này cũng không cho cậu động đến.
Cá của Mẹ tôi, là tờ giấy tiếp theo cậu nhận được, hóa ra khu vườn này được chăm sóc đặc biệt như vậy là vì ở đâu cũng có hình bóng của Mẹ anh ta.
An Thiên từ nhỏ là không có Cha Mẹ bên cạnh, cậu không có tình thương, tình thân như Đỗ Minh, Đỗ Minh cũng có gần mười mấy năm sống hạnh phúc bên gia đình nhưng giữa đường đứt gánh, ở một gia tộc giàu có đủ tình thương của mọi người rồi đến năm mười lăm tuổi tất cả điều biến mất chỉ còn mình anh, Mẹ bỏ đi, Cha có người mới thậm chí người vợ mới còn mang song sinh đường đường chính chính bước vào nhà thay thế vị trí của Mẹ ruột mình, cú sốc này thật sự làm con người ta khó mà vượt qua dẫn đến chướng ngại tâm lý sinh ra những hành vi bạo lực bản thân và người khác, nói có hơi ác độc nhưng thà giống cậu không có từ nhỏ có thể sẽ đỡ hơn, không có không tiếc muối, không nhớ nhung còn hơn có rồi lại mất.
Đặt bản thân là Lâm An Thiên những năm mười sáu mười bảy trước đó có lẽ cậu đã chữi mắng thậm chí là vùng lên tấn công người đánh mình, sẽ ghét bỏ cũng như cậm hận người làm mình tổn thương hay cậu sẽ buông ra những câu thương hại làm người ta phải tức đến tận não, thì hiện tại cậu chọn lắng nghe và cảm thông cho Đỗ Minh, cậu đã không còn là An Thiên năm ấy nữa, mà trong cậu có một An Thiên của năm hai mươi chín tuổi, bao nhiêu thăng trầm, mưu tính, bức ép đến ngộp thở, từ một cậu bé non nớt bước vào đời đến khi đặt chân vào Tề gia một thế giới mới mẻ của người giàu cậu chưa từng biết đến, cậu thấy được lời nói có dao răm của bọn nhà giàu, cậu thấy được tranh đoạt quyền điều hành gia tộc, cậu thấy được những con tốt được người ở sau đẩy lên để thế mạng cho mình, cậu thấy người mẹ toan tính cả đứa con của mình chỉ vì lợi ích, cậu hiểu được để tồn tại cậu cần tiền, để chăm sóc cho người có chướng ngại tâm lý cậu cần chữ Nhẫn, có thể nói cậu đã đi qua gần nữa đời người nếu chuyện gì cũng manh động thì kết cục kiếp trước sẽ lần nữa xảy ra, nhưng đã cho cậu có cơ hội thì thà để cậu trầy da tróc vẩy còn hơn sợ sệt mất cơ hội kiếm tiền này, còn gần hai năm nữa cậu phải tích góp phòng thân trước.
"Tôi xin lỗi cậu chủ, là do tôi thiếu quan sát, tôi sẽ nhất định ghi nhớ những điều mình cần tránh." An Thiên thành khẩn với ánh mắt kiên định, dường như ngoài dự tính về hành động của cậu nên cậu chủ Đỗ Minh cũng có phần bất ngờ trong giây lát rồi lại đưa cho cậu một phong thư, An Thiên nhìn bức thư đưa đến trước mặt, cầu hiểu đây là bảo cậu đi gửi thư cho Mẹ anh, cậu đứng dậy hai tay cầm thư:
"Tôi sẽ gửi lá thư này sớm nhất, cậu chủ yên tâm." An Thiên nói như tuyên thệ và nhận được cái gật đầu kia, cậu quay đầu rồi chân cao chân thấp cà nhắc bước ra người làm người ta cảm thấy cậu nhỏ này có hơi ngốc nhưng cũng đáng yêu đấy chứ (đây là tác giả nghĩ chứ nam chính nghĩ gì ai mà biết).
Đỗ Minh lướt nhẹ ánh nhìn lên người cậu thiếu niên kia, dường như bị đánh đến quen rồi nhỉ, bản thân lúc nãy ra tay không chút lưu tình nhưng người kia vẫn nhịn đau mà xin lỗi với ánh mắt thành khẩn pha chút thâm trầm, rõ là một cậu trai mười mấy tuổi chưa bước vào đời nhưng thái độ và hành động lại có thể kiềm chế như một ông chú trung niên điềm đạm, tĩnh lặng như nước mùa thu mà lúc sau lại vui vẻ nhận thư đi giao ngay cho mình.
An Thiên bước cao bước thấp có hơi khó khăn vì cậu cảm thấy một roi ở chân này đánh vào đứt luôn dây chằng của cậu luôn rồi, người gì ra tay tàn ác thiệt chứ phạm lỗi chỗ nào là đánh vào chỗ đấy, nữa bản thân không cẩn thận ngồi lên thứ gì đó chắc mông mình bị đánh đến ngủ nằm úp luôn quá ta ơi, An Thiên nghĩ đến tương lai sau này của bản thân, lúc trước thì sợ không có việc làm đói chết, giờ thì sợ bị đánh chết trước khi cậu đói, không biết cậu còn sống nổi đến năm cậu học lớp mười hai không nữa. An Thiên vừa đi vừa nghĩ bước đến cổng Dinh thự qua bao ánh mắt đang nhìn làm cậu hoàn hồn lại mà nhìn bọn họ, đám người làm nhìn cậu với ánh mắt không giống thương hại một đồng nghiệp bị đánh đến bầm dập tay chân mà dường như là anh mắt đó là dò xét, nghi ngờ cùng biểu cảm có phần coi thường người khác.
"Người ở đây sao vậy, thấy đồng nghiệp bị đánh mà còn nhìn người ta như vậy, bộ làm ở Dinh thự chính là có quyền chảnh sao? So với người giúp việc của Tề Nam lúc trước dù chủ của họ có tính tình không tốt lắm nhưng họ lại rất vui vẻ, hào đồng, đôi lúc còn tâm sự quan tâm nhau còn ở đây cứ thấy ánh nhìn của họ u ám làm sao." An Thiên lạnh sống lưng bởi những cái nhìn kia mà bước tiếp.
Đi được một đoạn cậu nhận ra điểm lạ của khu Đỗ Minh sống rồi, chỗ anh ta không có người giúp việc, ngoài Đỗ Minh ra thì cậu chính là người làm duy nhất ở đây, cậu đã ở nhà chính, cũng đã đi đến vườn hoa và ngồi chỗ nhà mát thì nếu có ai cậu đã thấy rồi chứ, nơi này rộng lớn như vậy mà chẳng có ai thì lúc Đỗ Minh cần việc gì thì sao có ai nghe được tiếng chuông đó? Cho là có cậu đi thì lúc cậu ra ngoài như lúc này thì ai là người làm, còn thái độ của bảo mẫu lúc đầu nữa, lời nói vừa có vẻ tôn kính nhưng hành động lại dường như có vẽ chẳng quan tâm đến chủ nhân của mình, cũng như việc tuyển dụng phải giải thích các yêu cầu và qui định không được làm gì của anh ta trước với cậu để tránh làm chủ nhân phật lòng, đằng này khi cậu đến là dẫn ngay đến trình diện rồi bàn giao cho cậu ở lại rồi chạy mất, dường như nơi này không phải không chào đón cậu mà chính bởi cậu là người làm ở chỗ Đỗ Minh, người nếu theo thừa kế sẽ đứng hàng ghế số một chứ không phải cặp song sinh của vị phu nhân kia, An Thiên nhanh chân đi gửi bước thư rồi tranh thủ về xem tình hình mới được.
An Thiên vừa khuất bóng khỏi cổng lớn nhưng đám người làm vẫn nhìn theo.
"Nó được Nhị lão gia phái đến nên chúng ta phải để ý đến nhiều, đã bị Đô Minh đánh đến thế mà vẫn ung dung thì cũng thuộc dạng lì đòn rồi." một người cắt cỏ nói với hai người đối diện.
"Đến khi nào chúng ta mới về làm việc như trước kia đây, em không muốn lúc nào cũng phải cuối đầu nhổ cỏ đau lưng lắm." cô gái đối diện lên tiếng.
"Việc nhẹ lương cao rồi, em an phận chút đi, chịu thiệt thăm dò thì người đó mới đảm bảo tương lai sáng lạng của chúng ta, mau gửi tin tức cho họ đi."
Cô gái kia lấy điện thoại nhắn vài tin rồi tắt máy thở dài với hai người còn lại, các người cũ thì giải quyết nhanh gọn vì Đỗ Minh áp lực tin thần họ rồi bắt làm những chuyện kì quặc, còn bị đánh bầm dập nên cả người của mình và người xin vào làm điều bị đánh đến mức nhập viện là có thật, còn đứa trẻ nhảy cò cò đi giao thư này sao có thể lì đòn như vậy chứ, có bao việc để làm hà cớ gì cố chấp nhận việc có nguy cơ xác thương cao như vậy chứ, cô gái vừa nghĩ vừa thương cảm cho chàng trai bé nhỏ vừa lê thân ra cổng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]