Lau dọn một lúc, An Thiên với gương mặt vẫn còn phím hồng vì ngại lúc nãy rồi lén lút nhìn sang đĩa khoai nướng trên bàn.
"Vẫn còn bóc khói, nếu không ăn sẽ nguội mất đó." An Thiên vừa nhìn vừa nói lẩm bẩm trong miệng, giờ đã năm giờ chiều rồi, theo phân công thì cậu làm đến năm giờ ba mươi là có thể về rồi, tự nhủ phải ráng nhịn nhưng đúng là người có chẳng muốn người thèm chẳng được ăn mà, cậu chờ đến khi nhà bếp mang đến đồ ăn chiều thì hai củ khoai nướng ấy từ bốc khói đến lạnh tanh mà cậu chủ vẫn không động đến.
Cậu phụ nhà bếp mang đồ ăn lên bàn cho cậu chủ, buổi chiều này có cá hấp tàu xì, rau xào tép mỡ, thịt kho tứ xuyên và chanh cá thì là, nhìn thì phong phú làm người ta muốn ăn liền, ngay cả An Thiên khi phụ bày đồ ăn ra cũng hít hà mấy hơi liền.
"Người siêu giàu có khác, ăn uống cũng nhiều hơn người thường, phần này đủ cho một nhà năm người ăn, người thường như mình có một món mặn một món chay đã là phúc phần lắm rồi." An Thiên cảm thấy sự người giàu chính là phung phí, với bàn đồ ăn nghi ngút khói này An Thiên hơi khó chịu trong bụng, một phần là do cậu đói nên lúc đầu thấy ngon nhưng giờ đã gần sáu giờ, có phải ăn bửa chính đâu mà dầu mỡ nhiều thế, cậu hít hà một chút đã phát ngán, định chờ cậu chủ ăn xong xem có căn dặn gì không rồi về ăn cơm với Minh Nhật cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nien-thieu/2691401/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.