Chương trước
Chương sau
Sau một tháng nằm viện thì hôm nay Đỗ Minh đã được xuất viện về nhà dưỡng thương, mọi chuyện ở nhà chính đã có dì Lâm chuẩn bị nên chu đáo vô cùng.

Đỗ Minh vẫn ngồi xe để An Thiên đẩy đi dạo vườn hoa và cẩm tú cầu, không biết có phải phẫu thuật dạ dày mà ảnh hưởng tới trí nhớ không, đã ba ngày kể từ lúc về nhà chính Đỗ Minh đã không viết thư hay đề cập gửi thư cho Mẹ anh ta như mọi khi, An Thiên cũng không dám nhắc đến.

"Cậu chủ, hôm qua ông chủ Đỗ có đến và mang theo nhiều đồ bồi bổ cho cậu nhưng lúc đó thấy cậu ngủ nên ông chủ và phu nhân chỉ dặn dò tôi chăm sóc chú ý hơn rồi về không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu." dì Lâm ở nhà mát soạn quà tặng và kiểm kê trước để không bị ai chạm vào phá như lần trước.

"Cũng chỉ có gia đình Minh Nhật là thật lòng yêu thương cậu chủ." An Thiên không khỏi cảm thán việc đầu thai sai nhà này của Đỗ Minh.

Ba của Đỗ Minh có đến một lần nhưng đến để trách móc anh làm gia đình và ông Nội lo lắng rồi tức giận bỏ đi, đúng là một người cha mà t*ng trùng nào cũng không muốn đậu thai để vào nhà ông ấy mà.

Hiện tại Đỗ Minh đã có thể mở lời nói chuyện với An Thiên thì xem ra đã có chuyển biến tốt, cậu đang chờ xem anh ta sẽ làm gì để không bị người ta mưu hại nữa.

Đỗ Minh sau khi khoẻ lại đã có thể đi lại, vết thương được chăm sóc tốt cũng mau chóng lành lại dù có vết sẹo dài ở cơ múi số ba, cậu làm xong việc chăm sóc những bụi cây kia thì đang ngồi ở nhà mát nghĩ ngơi và tổng kết lại một số sự kiện nổi bật mà chỉ trong một tháng cậu gần như lo bạc tóc.

Chuyện Đỗ Minh bị hại thành ra như vậy nhưng cũng thúc đẩy chuyện anh nói chuyện được thì tính ra một tháng này cũng đáng với anh ta, rồi cả việc Tề Nam trở về, nếu ở đời trước của cậu hay những truyện cậu đã đọc thì trường hợp này không giống, An Thiên lúc đầu chỉ muốn kiếm tiền dự trữ trước khi biến cố năm lớp mười hai xảy ra nhưng hiện tại chi phí thì đã có bởi việc làm ở chỗ Đỗ Minh có tiền lương rất cao so với một học sinh cấp ba như cậu nhưng Tề Nam lại xuất hiện lúc này.

"Cũng may là lúc này mình với anh ta không biết gì về nhau cả, cứ vờ như không biết có gặp nhau cũng như người lạ, anh ta cũng đâu có quyền áp bức mình nữa." An Thiên cảm thấy mối lo ngại Tề Nam không quá đáng sợ với cậu, tài khoản cậu đã gần hai mươi triệu đồng, đã có thể dư sức cho cậu luyện thi đại học, hơn nữa còn làm ở đây là còn có tiền dự trữ trước để lên Đại học vừa học vừa làm cũng có dư.

"Đại học." tiếc nuối lớn nhất của An Thiên chính là vì tiền bạc mà bỏ dỡ, dù bằng trung cấp kia của cậu có giỏi đến mấy thì mấy ai xét đến học lực của trung cấp chứ, ngay từ vé vào cổng thì hồ sơ của cậu đã nằm sau bằng Đại học, cao đẳng kia rồi.

An Thiên hiện tại đã không còn nhận trợ cấp của Bác gái ở quê nữa, cậu nói mình xin làm giúp việc có thể độc lập chi phí nhưng với người như bác gái chuyện một cậu học sinh mới lên lớp mười một làm sao có thể trang trải đủ chi phí cơ chứ nhưng cậu vẫn thuyết phục được Bác gái, cậu biết con cái của Bác gái bất hòa ở đời trước chính vì Bác gái lo cho cậu ăn học tới nơi tới chốn còn họ dù không muốn học nhưng cũng ra đời làm việc kiếm tiền, nếu cậu không phiền Bác gái nữa, chắc chắn họ sẽ yêu thương Bác gái hơn.

"Đang nghĩ gì đấy?" Đỗ Minh từ sau đến ngồi cạnh An Thiên đang ngắm những cánh hoa đang đung đưa theo gió vừa suy tư.

"Nghĩ một số chuyện quá khứ nên tâm trạng chút, cậu chủ tôi có thể hỏi cậu chuyện này không?" An Thiên gần năm tháng bên cạnh Đỗ Minh, từ xa lạ bị đánh đến mối quan hệ thân thiết, có thể nói An Thiên chính là thân tính của Đỗ Minh, mật độ nói chuyện riêng của hai người bây giờ cũng được tính như bạn bè nói chuyện không còn kiệm lời nữa.

Thấy Đỗ Minh gật đầu cho phép, An Thiên quyết tâm mở cửa lối vào để Đỗ Minh đối diện với thực tế.

"Chuyện cậu chủ đã hai tháng không viết thư cho Mẹ nữa, có phải đã thông suốt rồi không?" An Thiên dẫu vậy vẫn hơi rén mà sợ bạt tay vô mặt.

Đỗ Minh thở ra một hơi nhìn cây Bạch Mai kia với lá hoa cũng đang đu đưa theo gió.

"Đúng là trước kia tôi còn nuôi hy vọng bà ấy trở về đón tôi, cậu không biết được tháng ngày tôi phải một mình chịu đựng với sự chèn ép của Mẹ kế, sự lạnh nhạt của Ba tôi cùng những ánh mắt coi thường của người khác.." Đỗ Minh đang nói thì dừng một đoạn sau đó nói mới tiếp tục nói.

"Cậu biết không, tôi dành mười năm để gửi hàng ngàn bức thư chỉ mong bà ấy đến cứu tôi, lần trước khi nhập viện vì thủ đoạn trong món ăn kia tôi đã định buông xuôi, nhưng lần đầu rồi lần mới đây cậu luôn kéo tôi về cõi sống, tôi cảm nhận được long tốt của cậu, sự quan tâm thầm lặng của Bác trai, Bác gái cũng như Minh Nhật, thấy được sự trung thành của dì Lâm, mọi người điều chung một mong muốn giúp tôi nên tôi không muốn để mọi người gánh giúp mình nữa."

"Thật ra chúng tôi chỉ muốn anh sống tốt, anh đáng được vui vẻ hơn là phải sống như cái tuổi năm mươi dù anh chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đây chỉ là chuyện nhà, sau khi ra đời anh sẽ thấy đủ thứ bất công nghẹt thở hơn, người không có tiền sẽ áp lực kiếm tiền, người có tiền thì áp lực phải giỏi hơn, kiếm tiền nhiều hơn nên tôi chỉ mong anh mạnh mẽ hơn, thế giới này không một ai là không có nỗi khổ vượt qua con dốc cũng có thể gặp núi cao hơn nhưng cái quan trọng là anh được tự do bước tiếp mà không phải đứng yên nhìn thế sự đổi thay." An Thiên tâm sự với Đỗ Minh như một người bạn, nếu nói đến trải đời thì An Thiên đã niếm gần như đủ rồi.

"Cậu cũng không giống như những đứa trẻ học cấp ba khác, tư duy trải đời có vẻ rất nhiều." Đỗ Minh cảm thấy xâu xa trong nội tâm An Thiên có gì đó rất trầm lặng, giấu thứ gì đó trong một hộp sắt đã khóa kín không muốn người ta thấy được.

"Cũng chẳng phải tôi mưu sinh ra đời sớm sao? Hì hì." An Thiên vừa nói vừa khéo léo che giấu.

"Anh cũng đừng đánh trống lảng nữa, chuyện anh nói xử lý bọn họ có kế hoạch gì chưa?" An Thiên rất nhanh trở về chủ đề chính.

"Lấy cái họ muốn, khẳng định vị trí cháu Nội Đỗ gia chứ không phải con của Tam gia." Đỗ Minh ánh mắt trầm xuống pha chút rực lửa.

Đúng là vị trí cháu nội Đỗ gia rất có giá trị, tài kinh doanh của Tam lão gia không được ông Đỗ đánh giá cao, nên nếu Đỗ Minh bộc lộ được tài năng, chắc chắn sẽ được ông Đỗ đưa vào tập đoàn Đỗ gia mà phụ trách dậy chỉ là một trợ lý kinh doanh thấp bé thì thân phận cháu nội chủ tịch ai dám chèn ép anh nữa, lúc đó ai mới là người đi săn mồi thì phải xem lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.