Chiếc bình trên bàn bị hất sang một bên bể nát, cũng may An Thiên đã đề phòng lùi lại vài bước trước đó.
"Cậu bao nhiêu tuổi mà bày đặt dạy đời tôi, Mẹ con tôi còn phải nhờ cậu giản hòa à." Đỗ Minh nhất thời nóng giận mà hất chiếc bình bể nát làm vài mãnh vỡ văng bên chân An Thiên.
"Tôi xin lỗi cậu chủ, tôi chỉ lo nhiều việc đến một lúc anh không chống đỡ nổi." An Thiên biết chen vô chuyện nhà người ta có hậu quả gì nhưng cậu không nở nhìn anh ta cứ bị người nhà xỏ mũi dắt đi, người Mẹ hơn mười năm không tin tức gì hôm nay lại gửi thư trút hết tâm tình, chuyện Đỗ Minh vào tập đoàn ít nhiều các dòng tộc khác cũng biết nên bà ta muốn có thông tin cũng không khó, lúc này mới xuất hiện nếu ai như An Thiên cũng hiểu được ý gì, chẳng qua Đỗ Minh còn một chút hy vọng vào người Mẹ này nên còn níu kéo.
"Cậu là gì của tôi mà lo quản nhiều thế, làm đúng phận sự của mình đi." Đỗ Minh nắm chặc những lá thư kia mà quát mắng An Thiên.
Trái tim An Thiên có chút khó chịu, chẳng qua cậu chỉ muốn nhắc nhở anh cẩn thận chứ không hề quá phận gì nhưng anh ta lại nói thế.
"Tôi xin lỗi, tôi sẽ không nói và làm gì quá phận nữa ạ."
Đỗ Minh cũng cảm thấy lời nói mình có hơi quá đáng nên định lại gần An Thiên mà nói mình không có ý đó.
Khoảnh khắc tay Đỗ Minh định chạm vào vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nien-thieu/2691351/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.