"Tiểu Thiên." tiếng nói của Đỗ Minh làm An Thiên phải giật mình quay đầu lại, có gì đó không đúng lắm, ngữ khí này xem ra rất bình ổn, không hề có gì đe dọa hay trách phạt nặng nề gì.
"Cậu chủ, sao cậu lại đến đây, có việc gì sao?" An Thiên bình tĩnh chạy đến cạnh Đỗ Minh, trông anh ta không có vẻ gì để tâm chuyện hôm qua.
"Không phải dì Lâm nói em cần phải mua đồ dùng học tập sau, anh đi cùng em." Đỗ Minh mắt đầy ưu tư nhìn An Thiên.
"Anh họ, bọn em có mua sách rồi, chiều nay còn đến trường nhận đồng phục thể dục và sách tự học ở thư viện, anh đi cùng bọn em nhé." Minh Nhật cảm thấy anh họ hôm nay tâm tình cũng không quá tệ nên vui vẻ nói cười như mọi khi.
Đáp lại lời nói chân thành từ cậu em họ kia là ánh mắt tia lửa của An Thiên.
"Tên Minh Nhật thói tha, ai bảo cậu nhiều chuyện như thế, tôi đây chưa đủ phiền hay sao?" nội tâm An Thiên của hiện tại là núi lửa phun trào.
"Được, chiều anh đi với tụi em." Đỗ Minh đồng ý như thế thì An Thiên kiếm cớ gì được nữa.
Hôm nay chỉ nhận lớp cũng như phổ biến chương trình học nên mười giờ ba người họ đã về nên ghé nhà sách mua thêm dụng cụ học tập, giờ chỉ mới hơn mười một giờ.
"Các em định nấu cơm ăn à." Đỗ Minh mình ba người họ tay cầm rau, tay cầm cá, còn An Thiên ôm một quả dưa hấu đứng đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nien-thieu/2691347/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.