Với sự trợ giúp của Nhị lão gia, Đỗ Minh được Tam lão gia cho phép dọn ra ngoài sống, với Tam lão gia thì đây có lẽ là điều ông mong muốn nhất trong mười năm qua, hai đứa con riêng của ông đã rất ưu tú dù chưa đến tuổi trưởng thành cộng với thành kiến về người vợ trước thì Đỗ Minh chính là cái gai, là người chứng kiến nhân cách sống tồi của ông ta lúc trẻ nên chỉ muốn tống đi, nếu không vì Đỗ lão gia và qui định thừa kế ông ta chắc chắn để Đỗ Minh ra đi mà chẳng có thứ gì trong tay.
Vật dụng của Đỗ Minh không nhiều, đa phần là tài liệu cùng các khung tranh nên việc chuyển sang nhà mới cũng nhanh, vào ngày cuối ở nhà chính An Thiên cùng dì Lâm đứng một góc nhà bếp nhìn về hướng Đỗ Minh, anh ta đang đứng trước cây Bạch Mai, có lẽ kỹ niệm là thứ làm người ta nặng lòng, đôi khi muốn dứt khoát từ bỏ nhưng rồi đâu lại vào đấy, nó dính chặt bên ta chẳng thể rời chỉ khi đối diện với chúng người ta mới mạnh mẽ mà bước tiếp nhưng riêng Đỗ Minh đó lại là tình mẫu tử, nghe thì rất thiêng liêng và cao quý nhưng với anh tại lại chua chát vô cùng.
"An Thiên, con thấy có nên đến gọi cậu chủ không, cậu ấy đứng đó hơn 1 tiếng rồi, không biết có bị trúng nắng không nữa?" Dì Lâm cũng là người Mẹ, dì hiểu tâm trạng của cậu ấy, nhưng người Mẹ đó của cậu ta thật sự không đáng để lưu luyến.
"Con nghĩ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nien-thieu/2691341/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.