Tần Tiểu Ngư nói ra những lời nịnh hót xuôi như nước chảy, cho đến khi Bưu rời đi cũng không còn nhớ đến việc bản thân hắn vốn dĩ muốn khuyên nàng lấy không gian trữ vật để đổi đồ ăn.
Sau khi Tần Tiểu Ngư tiễn Bưu đi, nàng cũng dùng cách này để đuổi những chú hổ con khác đang chuẩn bị khuyên nàng dùng không gian trữ vật để đổi lấy thịt ăn.
Nhìn đám hổ con được khen ngợi đến đần ra, Tần Tiểu Ngư cười khúc khích, nàng đi đến trước mặt Khác, nói:" Khác, đám người đó phải làm sao bây giờ?"
"Hay cứ để họ lại ở nơi này? Chứ còn có thể làm sao được nữa?" Khác vừa di chuyển mắt hổ vừa hỏi: "Ngươi muốn giết bọn họ?"
Tay hắn giật giật như chuẩn bị bước về phía trước, Tần Tiểu Ngư vội nói: "Khoan đã, có thể đổi thành tiền đó."
Sát ý của Khác phút chốc tan biến, hắn nhìn Tần Tiểu Ngư rồi lại nhìn những tên đã bị lột sạch kia, hỏi nàng: "Chẳng lẽ trên người bọn họ còn có vật tư?"
Lời này vừa nói ra, những chiến sĩ khác đã vội vàng đi lên tìm, bộ dáng như thề phải tìm ra tất cả thứ tốt trên người mấy người kia.
Tần Tiểu Ngư vội vàng nói: "Không phải bọn họ muốn bán hổ con của chúng ta sao? Ma pháp sư, chiến sĩ, đại kỵ sĩ này có lẽ cũng có thể bán được với cái giá tốt đúng không? Bán bọn họ rồi, chúng ta có thể đổi lấy thịt ăn."
"Dường như là vậy.... nghe nói con người rất khó để bồi dưỡng ra những người này, không tệ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914645/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.