Nếu mà không biết cái gì, thì khi chạy một mình đến đây đã biết mình nên làm cái gì, nếu mà ngay từ đầu đã biết, mà hiện tại nàng ta mới đến đây, vậy thì càng có ý nghĩa sâu xa.
Hơn nữa cắt cỏ còn có thể thấy được số lượng, còn bắt trùng mà không có cảm giác nhạy bén thì cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, mà hiển nhiên so với tiểu ấu tể của Tuyết Hổ tộc thì tiểu cô nương của nhân loại này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn.
Cái gì là dựa vào may mắn, đó chính là bắt một con cũng là bắt, bắt hai con cũng là bắt, còn có thể cho người ta thấy mình đã làm rất nỗ lực, rất khổ, chỉ là vận khí không tốt nên không bắt được mà thôi.
Khóe miệng Tần Tiểu Ngư hơi hơi cong lên, thu lại ánh mắt, nếu đã tới, vậy thì làm việc đi, không ai có thể thoát khỏi việc không phải lao động dưới tay nàng: “Mọi người phải cố lên, buổi tối sẽ căn cứ vào thành quả lao động mà phân đồ ăn, tổ nào làm việc nhiều nhất thì nhận được nhiều đồ ăn nhất.”
“Oa!”
Không khí lập tức nóng lên.
Đám tiểu ấu tể của Tuyết Hổ tộc nghe được lời này, động tác trên tay lại nhanh hơn không ít, làm đến một cái khí thế ngất trời.
Biểu cảm Mộ Vũ lập tức cứng đờ, lửa giận dần dần bốc lên từ trong lòng.
Trước kia mặc kệ nàng ta làm cái gì thì đều có cùng một loại đãi ngộ với cái lũ ấu tể Tuyết Hổ tộc ngu xuẩn đó.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914625/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.