"Nói cái gì vậy, bỏ vào đây rồi thì làm sao biết con nào với con nào." Húc bĩu môi, tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn lén nhớ rõ dáng vẻ của con gà Thải Phương này.
Ừm, phải tranh thủ một chút, đẻ nhiều trứng cho bộ lạc.
Hình ảnh này cũng xuất hiện lặp đi lặp lại ở chỗ này, ở trong rào chắn chỉ mới có mấy con gà Thải Phượng, còn mấy con gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu chưa được đem tới khiến cho các chiến sĩ muốn nhanh chóng đến nhà của những người chưa đem tới để lấy lại rồi đích thân bỏ vào chuồng. Còn những người đang ôm gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu chuẩn bị giao cho tộc nhân, vẻ mặt bọn họ đều trở nên nghiêm túc.
Tần Tiểu Ngư vừa nhìn thấy màn này thì lông mày cũng hơi co giật.
Mặc dù Tần Tiểu Ngư rất muốn để các chiến sĩ nhanh chóng đưa tụi nó đi, để bọn họ không cần phải tình sâu nghĩa nặng với đám gà Thải Phượng nữa, nhưng mà, cuối cùng Tần Tiểu Ngư vẫn quyết định thông cảm cho tâm tình của các tộc nhân, nàng dời mắt đi, quyết định không tiếp tục nhìn một màn đau mắt này nữa.
Tộc trưởng Viêm bước đi từng bước mạnh mẽ chậm rãi tiêu sái đi đến, ông ấy nhìn gà Thải Phượng ở trong rào chắn, lỗ tai cũng run run lên, nghe giọng thảo luận đầy phấn khích của tộc nhân, ông ấy đi đến trước mặt của Tần Tiểu Ngư: "Ngươi làm tốt lắm, sau này mấy con hổ con kia cũng sẽ giao cho ngươi trông nom, ngươi hãy dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914619/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.