"Tỷ tỷ, ta lạnh!" Nữ tử nằm trong lòng thì thào nỉ non, thanh âm kia đã hoàn toàn không còn sự ngọt ngào ngày xưa.
Lòng đau xót, Việt Thanh Phong nhìn những cánh hoa bồ công anh bạch sắc phi vũ đầy trời, hoà với ánh tịch dương đang tà tà hạ xuống, lệ tuôn rơi.
Cả thân thể dán lấy nàng, hoàn toàn che chắn nữ tử nho nhỏ kia sau người, thanh âm Việt Thanh Phong trầm thấp: "Đừng ngủ, ôm ta sẽ không lạnh nữa."
Nữ nhân dưới thân lại không hề nhúc nhích, cũng không còn động tác gì khác.
Ôm chặt lấy nàng, Việt Thanh Phong rốt cục bật khóc thành tiếng.
Đã đi dọc sông Trì suốt hai ngày, thân thể Chu Xảo Hân ngày càng nóng, càng ngày càng suy yếu, mà nàng lại như trước không có cách nào ra khỏi nơi này.
Nỗi bất lực, sợ hãi, oán hận, tự trách tựa như một lưỡi kiếm đâm từng chút một vào trái tim Việt Thanh Phong.
Thấy Chu Xảo Hân nhắm mắt lại, gắt gao ôm nàng, Việt Thanh Phong rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Vì sao?"
Thanh âm của nàng kỳ thật rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả Việt Thanh Phong đều cho rằng mình hoàn toàn sẽ không thể nghe được câu trả lời. Nhưng Chu Xảo Hân đang được nàng ôm lúc này lại lộ ra nụ cười ấm áp đến cực điểm.
Chậm rãi mở to mắt, Chu Xảo Hân bình tĩnh nhìn nàng, ngay cả trong mắt cũng đong đầy ấm áp: "Bởi vì luyến tiếc –"
Việt Thanh Phong vốn chưa vào giờ thèm nhìn kỹ nàng rốt cục ngây ngẩn cả người.
Vươn tay, chậm rãi sờ khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-nam-kien-nguyen-thu-tu/1420198/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.