“Em phải về sao?”
Nghe cô nói sơ qua cuộc gọi khi nãy làm anh mất hết tinh thần. Vậy mà cô nói với anh là sẽ ở ba ngày, mới chỉ gần hai ngày thôi mà.
“Phải. Em phải đi về rồi.”
Cô áy náy nhìn anh. Thật sự rất muốn cùng anh trải qua một chút thời gian ngọt ngào trước khi vào trận đấu đá nhưng mà mấy người bên kia đã gấp đến không chịu ngồi yên rồi. Nếu cô còn không về để chuẩn bị thì sợ rằng sẽ không kịp.
“Về bây giờ luôn sao?”
“Vâng.”
Nghe cô nói thế anh thật sự rất buồn. Còn rất nhiều kế sách anh đã học hỏi vẫn chưa thực hiện mà giờ cô phải về. Dù biết là vậy nhưng anh cũng không thể nói kéo cô lại. Bây giờ hai người chỉ mới quen nhau thôi, anh không thể quá gò bó cô. Chưa nói đến dù sao cô cũng là con gái, không tiện ở nhà của anh lâu.
Hai người cùng nhau ăn bữa trưa, dù đã ăn cùng nhau mấy lần rồi nhưng cảm giác lần này thật khác biệt. Nó như rằng họ sắp phải biệt ly không tài nào ăn uống vui vẻ như thường được. Vô tình ở bên nhau lại một lần vô tình rời xa.
Thật mãi mong cảm giác chúng ta chung một tổ ấm, cùng nhau chăm sóc những đứa trẻ. Để rồi chúng lớn lên, ta sẽ lên một chức mới. Nhìn những đứa trẻ trưởng thành còn đôi ta thì già đi. Cùng nhau sống một đời, một đời đến đầu bạc.
Liệu kiếp này em và anh sẽ có được như mong muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792746/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.