“Mộ Hàn!”
Cô táp vào lề đường rồi dừng lại, như không thể tin vào tai mình mà vơ nhanh lấy chiếc điện thoại mở loa ngoài lên.
Mộ Hàn gọi cho cô, cô đã nghe thấy giọng của anh rồi.
Cảm giác mừng như muốn điên lên vậy, đã bao lâu rồi cô không nghe thấy giọng của anh? Trước đây dù có xa nhau thế nào, cả tháng không gặp nhau ra sao nhưng cũng không nhớ bằng bây giờ. Chỉ mới nửa tháng không gặp thôi vậy mà cô có thể khóc khi nghe thấy giọng của anh.
Nước mắt nước mũi đều chảy ra hết. Có lẽ là tủi thân, có lẽ là hờn dỗi. Tất cả mỗi thứ một chút đều hoà trộn lại, tạo nên cảm giác cô nhớ anh như muốn điên dại.
Cô thật sự rất nhớ anh!
“Mộ Hàn.”
“Ừm.”
“Mộ Hàn.
“Ừm.”
“Mộ Hàn.”
“Anh nghe.”
“Em nhớ anh.”
“Anh cũng rất nhớ em.”
Anh có thể không nhớ cô sao? Anh nhớ như muốn chết đi sống lại vậy. Có trời mới biết anh đã ra sao khi phải xa cô, mỗi giây mỗi phút anh đều nghĩ đến cô. Cô gái nhỏ của anh đang làm gì? Cô ấy đang ra sao? Có khóc vì nhớ anh không?
Tất cả, tất cả đều quay cuồng trong đầu của anh.
Không sao nữa rồi, chỉ một chút nữa là anh có thể ở cùng cô rồi. Khi gặp lại anh muốn ôm lấy cô, hôn lên đôi môi mềm mại ấy của cô để bù đắp lại cho những ngày tháng xa nhau này.
Nhưng tất không phải là lúc này. Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792665/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.