“Ý anh là sao? Anh đây là muốn trở mặt đúng không?”
Vỹ Trác bên này nghe cô ta hét lớn mà phải giơ điện thoại xa ra, ngoáy ngoáy lỗ tai vì giọng nói quá chói.
“Phải! Cô hết giá trị rồi Lữ Giao à.”
“Thằng khốn! Tao giúp đỡ mày mà bây giờ mày lại phản bội tao?”
Nghe cô ta nói thì hắn cười như được mùa. Hay! Hay cho câu nói giữa đỡ. Đúng là trào phúng không thôi.
“Tất nhiên rồi. Tao chơi chán mày rồi thì đá thôi.”
Bỏ lại một câu nói rồi hắn nhanh chóng cúp máy. Tiện tay ném chiếc điện thoại qua một bên, tiếp tục thoải mái mà ngả người vào chiếc bể nước nóng.
Tại sao hắn phải chịu đựng cô ta cho tới bây giờ nhỉ? Có lẽ là vì ham của mới đi. Đàn ông mà, ai mà không thích được sung sướng? Đặc biệt lại còn là mặt hàng ngon, chơi được miễn phí.
Bây giờ thì hắn chơi cho đã rồi, không còn ham muốn và thèm thuồng nữa. Đã như vậy thì cần gì phải nịnh nọt và dỗ dành cô ta?
Đứng trước lợi ích và danh vọng thì đàn bà đối với hắn không là gì cả.
Đàn ông mấy người chung tình? Dù ai đi nữa thì người đó cũng chắc chắn không phải hắn.
Đàn bà đối với hắn là không thiếu, thứ mà thiếu duy nhất chỉ sợ là thiếu tiền.
Tình yêu? Gia đình? Mãi mãi?
Không! Tất cả đều không là gì.
Lữ Giao cô ta tưởng mình thông minh, mắt cao hơn đầu. Thấy hắn im lặng chịu đựng và nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792630/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.