Người ta có câu ‘rượu vào thì lời ra’ quả không sai.
Sau khi ăn uống no say, cả đám ngả nghiêng thì Nhất Thiếu bắt đầu lớn tiếng nói.
“Con mẹ nó! Bối Hi, nhờ có cô bị bắt cóc mà tình cảm của tôi và Cảnh Dĩnh một bước lên mây. Biết vậy tại sao cô không bị bắt cóc sớm hơn… hay tôi bắt cóc cô luôn đi nhỉ?”
Nhất Thiếu nhìn lại quãng thời gian cực khổ của mình theo đuổi bà xã tương lai thân yêu. Đúng là con mẹ nó… chưa bao giờ anh ta phải khổ sở như vậy.
Bốp!
“Nói cái gì khó nghe vậy hả? Anh có tin tôi giết anh luôn không?”
Cảnh Dĩnh ngồi kế bên anh ta, thường ngày hiền dịu đáng yêu nhưng lúc say xỉn vào thì thật muốn lật trời. Đưa tay qua tát vô đầu anh ta một cái rõ mạnh, lớn giọng không kém mà quát.
“Anh… anh chỉ là giỡn chút thôi mà…”
“Giỡn? Giỡn cái đầu của anh đấy. Con bà nó, càng ngày càng vô duyên… hức… ăn nói cẩn thận cho tôi.”
Mặc cho anh ta rúm ró xin lỗi cô, Cảnh Dĩnh vẫn xa xả mà quát, không thương tiếc mà hết lời mắng chửi cho thoả đáng.
Anh ta lao vào, ôm lấy cô ấy mà cạ mặt mình vào mặt cô ấy:“Anh xin lỗi mà… anh yêu em nhất.”
“Hứ! Buông bà ra ngay.”
Cảnh Dĩnh ghét bỏ mà đưa tay đẩy anh ta ra, miệng không quên nói những lời xua đuổi.
Những người còn lại:”…”
Chẳng phải ngày xưa hổ báo lắm sao? Tại sao bây giờ lại như con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792623/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.