Chương trước
Chương sau
Người được cứu trở về này trên người có mấy chỗ vết thương do đao chém, nhưng không nghiêm trọng, có lẽ do mất máu nên kiệt sức mới bị té xỉu ở ven đường. Dịch Thiên Phàm mang người về thôn trang, thỉnh đại phu xử lý miệng vết thương, lại phân phó Tiểu Mạt và An Quý hai người luân phiên chăm sóc, còn mình thì gấp không chờ nổi đi tìm người mà mấy ngày không thấy, nhớ đến trong lòng phát đau, Thu Tử Hàn và Tiểu Mộ Thu.
Tiểu Mộ Thu được đặt ở trong nôi, đang ngủ say, Thu Tử Hàn ngồi ở bên cạnh, một tay cầm sách, một tay nhẹ nhàng đưa nôi, Tiểu Phúc thì ghé vào bên chân Thu Tử Hàn ngủ gật. Dịch Thiên Phàm vào phòng, Tiểu Phúc liền tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện là chủ nhân nhà mình, thì không có lên tiếng, nằm trở về.
Dịch Thiên Phàm tay chân nhẹ nhàng đi vào phía sau Thu Tử Hàn, chậm rãi vươn đôi tay, bưng kín đôi mắt y.
Thu Tử Hàn bị che tầm mắt, đành phải buông sách xuống, "Trở về bao lâu rồi?" Tay phủ lên tay đang che mắt mình, giọng nói lộ ra vui sướng.
Dịch Thiên Phàm cầm lấy tay Thu Tử Hàn, đưa lên môi mổ một ngụm, "Mới vừa hồi, trên đường trì hoãn một hồi, bằng không còn có thể đuổi kịp trở về dùng cơm trưa."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Thu Tử Hàn nghe nói khẽ nhíu mày, "Vậy ngươi đã ăn cơm trưa chưa?"
"Ăn rồi, yên tâm đi." Dịch Thiên Phàm vỗ vỗ vai Thu Tử Hàn trấn an, sau đó cúi xuống hôn hôn khuôn mặt bụ bẫm của Tiểu Mộ Thu, "Cũng không có việc gì, chỉ là trên đường cứu về một người." Dịch Thiên Phàm nói việc gặp người đó như thế nào đại khái nói một lần.
"Người không có việc gì thì tốt." Thu Tử Hàn yên lòng, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không đúng, "Vùng Giang Ninh của chúng ta vẫn luôn thái bình, cũng không nghe nói trên núi có thổ phỉ, sao lại có người bị thương, hôn mê ở ven đường được?"
Dịch Thiên Phàm lắc đầu, "Chỉ có thể chờ người nọ tỉnh lại mới biết được." Thấy nhi tử ở một bên ngủ không hề hay biết, liền nổi lên ý xấu, thừa dịp Thu Tử Hàn không chú ý, một phen ôm người bế lên.
"Ah!" Thu Tử Hàn đột nhiên không kịp phòng bị, nhỏ giọng kinh hô, sợ đánh thức nhi tử, nên lại nhịn xuống, "Làm ta sợ nhảy dựng."
"Đừng động bé con." Dịch Thiên Phàm ôm người hướng giường đi đến, hô hấp càng ngày càng thô nặng, "Đi mấy ngày, có nhớ ta hay không? Ta thì cực kỳ nhớ ngươi nha."
Thu Tử Hàn đoán được sắp phát sinh chuyện gì, tức khắc đỏ lỗ tai, để cho Dịch Thiên Phàm ôm mình đặt lên giường, "Nhớ...... có nhớ."
Dịch Thiên Phàm thấy tức phụ nhà mình như thế thẹn thùng mê người, cúi người ôn nhu hôn môi, trên tay động tác càng lúc càng lớn, hô hấp càng ngày càng gấp.
"Ngươi...... Nhỏ giọng chút......" Thu Tử Hàn nhẹ nhàng đẩy đẩy người đang đè lên mình, hô hấp cũng suyễn đến lợi hại, "Nhi tử...... còn ở đây......"
"Không có việc gì...... Ta nhẹ chút......" Dịch Thiên Phàm cởi quần áo hai người, tách chân người ta ra, toàn thân đè ép lên.
Người bị thương kia nằm khoản chừng hai ngày mới thanh tỉnh lại, Dịch Thiên Phàm biết được tin tức, đi qua thăm.
"Tại hạ Mạnh Khởi, đa tạ huynh đài cứu giúp." Mạnh Khởi được đỡ dựa ngồi ở đầu giường, tuy rằng chỉ mặc trung y, trên môi mất huyết sắc, tóc cũng có chút hỗn độn, nhưng quanh thân hắn có thể nhìn ra khí độ không giống dân thường, "Ta một đường từ bắc vào nam, không ngờ bị kẻ thù ám toán, bị thương và bị lạc với gia phó, mấy ngày không được ăn cơm nên mới bị ngất xỉu ở ven đường, may nhờ huynh đài cứu giúp, mới tránh được một kiếp."
Dịch Thiên Phàm thấy người này chắc là hơn mình vài tuổi, nên xưng hô nói, "Mạnh huynh không cần khách khí, gọi ta Thiên Phàm là được." Tuy rằng chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy, nhưng cũng không tiện hỏi cặn kẽ, "Bất quá chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hơn nữa không dối gạt Mạnh huynh, trong nhà gần đây vui mừng vì được nhi tử, cứu người cũng là vì hành thiện tích đức, vì con cháu tích phúc."
Mạnh Khởi thấy qua vô số người, thấy bộ dáng Dịch Thiên Phàm chắc là công tư nhà giàu, đêm qua cũng dường như nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, nên cũng buông lỏng tâm, xem ra không phải do người kia phái tới, "Đã nhiều ngày quấy rầy Thiên Phàm, khi ta có thể liên lạc được với gia phó, sẽ có thể rời đi."
"Mạnh huynh hãy an tâm ở đâu đi, ở nông thôn tuy rằng đơn sơ, nhưng được cái thanh tĩnh, đối với điều dưỡng không thể tốt hơn, dưỡng tốt thân thể hãy đi." Dịch Thiên Phàm sợ hắn sốt ruột lên đường, sẽ làm vỡ miệng vết thương, nên thành tâm nói.
"Cũng được." Mạnh Khởi nghĩ đến chuyện khác, "Mấy ngày nữa, gia phó nhà ta cũng có thể giải quyết toàn bộ kẻ thù, để tránh đến lúc đó có cá lọt lưới liên lụy Thiên Phàm." Nói xong, trong mắt Mạnh Khởi ẩn ẩn lộ ra hung ác.
Vì không quấy rầy Mạnh Khởi dưỡng thương, Dịch Thiên Phàm không ở lâu. Trước khi đi dặn dò Mạnh Khởi có yêu cầu gì thì cứ việc mở miệng, lại phân phó Tiểu Mạt bọn họ chiếu cố càng thêm tận tâm tận lực một ít.
Bất tri bất giác Mạnh Khởi đã ở thôn trang Dịch gia mười ngày. Cùng ngày khi hắn tỉnh lại, sau khi hắn truyền tin tức, gia phó nhà hắn đã tìm đến đây, vì thế Điền Tiểu Mạt và An Quý không cần ở bên người hầu hạ nữa.
Những gia phó kia tuy rằng điệu thấp ít nói, nhưng mỗi người khí độ bất phàm, trên người cũng có võ công. Dịch Thiên Phàm nghe được Điền Tiểu Mạt hình dung, trong lòng cũng nghi ngờ một phen, nhưng nhìn ra được những người Mạnh Khởi không có ác ý đối với nhà mình, còn cực kỳ kính trọng, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Mạnh Khởi vì thân phận không tiện lộ ra, mới giấu giếm.
Thương tích trên người dần dần chuyển biến tốt đẹp, Mạnh Khởi có thể xuống giường, sau đó thì thường xuyên ra cửa đi dạo ở thôn trang, thấy được quan cảnh ruộng lúa dương như mắt sáng ngời.
Hôm nay đi được xa hơn một ít, nên đã đi đến đình Thiên Hàn. Xa xa nghe thấy có tiếng đứa trẻ mới sinh, đi đến gần nhìn, thì thấy được hai vị lão ma ma vây quanh một vị công tử thanh tú, trong lòng công tử ôm đứa trẻ thoạt nhìn sinh ra không lâu.
Trong lòng Mạnh Khởi vừa động, nghĩ đến đứa bé nfy chắc là nhi tử của Dịch Thiên Phàm, vậy...... công tử này là ai?
Kia những người phía sau chờ ở tại chỗ, Mạnh Khởi chậm rãi đi vào trong đình, "Tại hạ Mạnh Khởi." Khi thấy rõ bộ dáng của Thu Tử Hàn, trong lòng càng thêm cảm xúc, "Mạnh mỗ được Thiên Phàm khoản đãi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở thôn trang dưỡng thương, hôm nay phát hiện tiểu đình này, nên đến đây nhìn xem, đã quấy rầy rồi."
"Mạnh huynh mời ngồi." Thu Tử Hàn nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Khởi, giao Tiểu Mộ Thu cho má Ngô, liền mời Mạnh Khởi ngồi, đưa cho hắn ly trà, "Hôm đó Thiên Phàm cũng có nói với ta tình cảnh tao ngộ Mạnh huynh, cũng có cùng ta thương lượng việc Mạnh huynh dưỡng thương, không biết trong khoảng thời gian này thân thể Mạnh huynh khôi phục tốt không?"haotuyet3911.wordpress.com
"Đã khỏi hẳn." Mạnh Khởi nghe trong lời Thu Tử Hàn nói thì biết được y và Dịch Thiên Phàm quan hệ thân mật, trong lòng không rõ nguyên do tự nhiên thất vọng, đại khái đã đoán được quan hệ giữa hai người, nhưng vẫn có chút không cam lòng nhìn về phía Tiểu Mộ Thu, hỏi, "Đây là...... nhi tử Thiên Phàm?"
"Ừm." Thu Tử Hàn cũng nhìn về phía Tiểu Mộ Thu, thần sắc ôn nhu hơi gật đầu, "là trưởng tử.....của Thiên Phàm và ta."
Suy đoán được chứng thực, Mạnh Khởi cảm thấy đáng tiếc, xác thật là người có diện mạo xinh đẹp, chỉ là đã làm phu lang của người khác rồi. Không có biểu hiện ra ngoài, cười gượng hai tiếng, "Ha ha, thì ra là em dâu a, ở lâu như vậy, hôm nay mới nhìn thấy, vừa rồi thật là đường đột."
"Mạnh huynh cứ gọi là Tử Hàn là được." Thu Tử Hàn rót cho Mạnh Khởi thêm chút nước trà, "Ta tính đi thăm Mạnh huynh, chỉ là hai ngày này tiểu nhi có chút không khoẻ nên trì hoãn."
"Đại phu trong phủ ta rất tài giỏi, nếu cần, Mạnh mỗ có thể cho người dẫn hắn đến đây để chuẩn trị cho tiểu công tử." Mạnh Khởi cũng không biết mình làm sao vậy, vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng lại buột miệng thốt ra, muốn phân ưu cho Thu Tử Hàn.
"Không cần, không cần, đã xem qua đại phu, chỉ là do tiêu hóa không tốt, đã có phương pháp trị được, hiện tại đã rất tốt." Thu Tử Hàn vội đáp, Mạnh Khởi nhiệt tình như thế, làm y có chút ngượng ngùng.
"Cả nhà Thiên Phàm đều là ân nhân cứu mạng của ta, đây chỉ là việc nhỏ thật không đáng nhắc đến, nếu cần đến ta thì cứ việc mở miệng nói là được." Mạnh Khởi hậm hực cầm ly trà uống một hơi cạn sạch, trong miệng trong lòng đều có chút hụt hẫng.
Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu mình sớm một chút gặp được người trước mắt này thì tốt rồi. Lại không biết Thu Tử Hàn và Dịch Thiên Phàm từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hắn muốn sớm chỉ có thể là đời trước.
Lại ở mấy ngày, chờ Mạnh Khởi hoàn toàn khỏi hẳn, thì cùng cả nhà Dịch Thiên Phàm nói lời từ biệt. Trước khi đi, còn để lại một trăm lượng hoàng kim, xem như báo đáp.
Dịch Thiên Phàm từ đầu tới cuối đều cảm thấy thân phận Mạnh Khởi không đơn giản, đối với chuyện của hắn hoàn toàn không biết gì cả, hắn là ai, người ở nơi nào, làm nghề gì cũng không biết, đột nhiên được một trăm lượng hoàng kim, tuy rằng đã cứu người ta, nhưng ngược lại cảm thấy hổ thẹn.
"Xem ra là cứu được quý nhân a......" Dịch Thiên Phàm nói thầm một câu, kêu Hoàng Trung đem hoàng kim cất kỹ, quay đầu đi tìm Thu Tử Hàn.
Lại qua không đến nửa năm, thôn trang liên tục đến không ít người vô gia cư.
Trước bắt đầu chỉ là một hai người, Dịch Thiên Phàm nhìn bọn họ đáng thương nên cùng Thu Tử Hàn thương lượng giữa bọn họ lại, thôn trang đúng là cần không ít người xử lý chuyện đồng án, nên nhiều thêm một hai người cũng có thể làm việc. Nhưng sau đó lại đến ba năm người, hơn nữa phần lớn là người già người bệnh, nếu giữ toàn bộ thì có chút khó khăn. Dịch Thiên Phàm không có biện pháp đành phải cho mỗi người ít ngân lượng, để bọn họ có thể tìm nơi khác định cư. Nhưng sau đó càng lúc càng đông người đến, có bao lớn bao nhỏ mang theo gia sản, như là chạy nạn đến, Dịch Thiên Phàm lúc này mới mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Gần đây không có nghe nói nơi nào có đánh giặc, vùng Giang Ninh cũng rất dồi dào, bá tánh cũng an cư lạc nghiệp, không có khả năng có nhiều người vô gia cư như vậy, rốt cuộc là chuyện như thế nào?haotuyet3911.wordpress.com
Dịch Thiên Phàm kêu Hoàng Trung đem những người lưu vong kia lại đây, muốn hỏi một chút sự tình.
Người đến là hai người huynh đệ, tuổi đều chỉ có 15-16 tuổi, được quản gia mang lại đây, còn có chút sợ hãi.
"Thiếu gia." Ca ca vội vàng lôi kéo đệ đệ quỳ xuống, cung kính kêu một tiếng.
"Đứng lên đi, đừng sợ, chỉ là có chút việc muốn hỏi các ngươi." Dịch Thiên Phàm phóng mềm âm thanh kêu hai người đứng lên.
Hai người đứng lên, cúi đầu chờ Dịch Thiên Phàm hỏi chuyện.
"Lúc trước không hỏi kỹ càng, cho rằng các ngươi chỉ là hài tư nhà nghèo khổ không nhà để về, nhìn đáng thương nên giữ lại." Dịch Thiên Phàm hướng ca ca chậm rãi nói, "Chính là các ngươi chắc cũng đã biết, mấy ngày này, đến không ít nạn dân, những người đó...... là giống hoàn cảnh với các ngươi sao? Các ngươi là từ đâu đến đây? Vì sao đến vùng Giang Ninh?"
Ca ca nhìn mắt Dịch Thiên Phàm, dường như đang cân nhắc cái gì, do dự sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói, "Chúng ta là dân từ vùng Tây Nam đến, sở dĩ rời xa quê hương là vì...... Tây Nam hiện tại nạn trộm cướp nghiêm trọng, dân chúng lầm than, không thể không chạy trốn đến nơi khác mưu sinh."
"Tây Nam có nạn trộm cướp?" Dịch Thiên Phàm nhíu mày, "Nghiêm trọng như vậy sao?" Đối với loại lý do thoái thác này Dịch Thiên Phàm cảm thấy không đáng tin, sau lúc trước một chút tin tức đều không có, hiện tại lại đột nhiên có nhiều người chạy nạn như vậy, thổ phỉ hung hăng ngang ngược như vậy? Tây Nam Vương chết rồi sao?!
Dịch Thiên Phàm nhìn về phía Hoàng Trung hỏi, "Ngươi mới từ trong thành trở về, có nghe nói tin tức của Tây Nam không?"
"Không có." Hoàng Trung nghĩ nghĩ, khẳng định nói, "Trong thành hết thảy đều bình thường, quan phủ bên kia cũng không có tin tức, hơn nữa......" Hất cằm chỉ hai huynh đệ, "Những người này dường như đều không có vào thành, chỉ lưu lạc ở vùng nông thôn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.