Sau khi tan họp, Dịch Thiên Phàm trở về phòng ngủ, Thu Tử Hàn đang dựa ngồi ở đầu giường đọc sách.
"Nói xong rồi sao?" Buông sách, Thu Tử Hàn đem thân mình dịch ngồi thẳng lên, bụng quá lớn, ngồi lâu một tư thế eo liền khó chịu, "Vừa rồi ăn cơm thì luôn một bộ dánh tâm sự nặng nề, còn không muốn nói cho ta biết vì cái gì."
Dịch Thiên Phàm ở mép giường ngồi xuống, ở sau lưng Thu Tử Hàn bỏ thêm một cái gối mềm, "Nào có không muốn nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi phiền lòng thôi...... nào để ta nghe nhi tử ta đang làm gì một chút." Dịch Thiên Phàm dán lỗ tai lên bụng Thu Tử Hàn, nghe một hồi, "Tiểu gia hỏa đêm nay rất sinh động a."
"Từ vừa rồi vẫn luôn nháo." Thu Tử Hàn nhíu mày, dùng tay xoa bụng để trấn an, "Cũng không biết là làm sao vậy."
Đêm nay chú định là một đêm không bình yên, còn chưa ra đời bé con nho nhỏ dường như muốn nhắc nhở hai người, không thể ngủ quá sớm.
Thẩm Liên một mình ngồi ở phòng ngủ của mình, đèn cũng không thắp sáng, cửa sổ đóng chặt.
Trời hoàn toàn tối, một bóng người lặng lẽ vòng đến phòng, quan sát bốn phía, xác nhận không có người, thì mới gõ gõ cửa sổ.
"Ai?" Thẩm Liên nghe được động tĩnh, thanh âm đều có chút phát run.
"Ta." Người ngoài cửa sổ chỉ nói một chữ.
Thẩm Liên đi đến cửa sổ, mở ra, người bên ngoài nhấc chân chui vào.
Mã Thiên Tường vào phòng liền ôm Thẩm Liên vào lòng, "Ta ban ngày liền muốn đến, nhưng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vao-dem-mua/1144262/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.