Mọi người đi ra ngoài, Thu Tử Hàn vỗ vỗ tay Dịch Thiên Phàm đang đặt ở bụng mình, "Hiện tại đại phu đã xác nhận, vậy rốt cuộc chuyện như thế nào?"
"Chờ ta điều tra xong sẽ nói ngươi biết." Dịch Thiên Phàm thắt cái nút, hôn mặt Thu Tử Hàn một cái, "Có đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước." Chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng phu nhân và hài tử ăn cơm.
Thu Tử Hàn gật gật đầu, "Vậy được rồi, ta sớm đã nói với má Ngô phân phó phòng bếp chuẩn bị rồi."
"Được." Dịch Thiên Phàm đỡ người trên đùi xuống, đỡ Thu Tử Hàn ra gian ngoài, kêu An Thuận nói phòng bếp đem đồ ăn mang lên.
Rất nhanh, bốn món một canh được mang lên, Thu Tử Hàn chọn món Dịch Thiên Phàm thích gắp cho hắn tràn đầy một chén, "Đều là món ngươi thích, ăn nhiều một chút."
"Ăn nhiều ngủ không được thì làm sao bây giờ." Dịch Thiên Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn không dừng đũa.
"Cơm nước xong, ta cùng ngươi đi dạo trong viện một chút, tiêu thực." Thu Tử Hàn xoa xoa khóe miệng Dịch Thiên Phàm, "Ăn từ từ."
"Ừm!" Dịch Thiên Phàm vừa ăn vừa gật đầu, gắp vào chén Thu Tử Hàn thêm chút đồ ăn, "Ngươi mới phải nhiều một chút, hai người mà."
Má Ngô đứng một bên thấy không khí giữa hai người như thường, giống như không bị ảnh hưởng gì, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Liên từ khi đại phu đến bắt mạch bình an, liền bắt đầu bất an, thoái thác nửa ngày không thành công, căng da đầu để người bắt mạch. Tuy rằng đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vao-dem-mua/1144252/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.