Mọi người sững sờ nhìn về phía bên ngoài phòng khách. Cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt đến đầu gối, hai bên tay đều cầm rất nhiều túi đồ có vẻ trông rất nặng. Tuy nhiên nhìn cô xách một cách trông rất nhẹ nhàng, như không hề hấn gì vậy. 
Người giúp việc và vệ sĩ hô lên: “Đại tiểu thư”. Cuối cùng cô đã về rồi! 
Ngay sau đó, cô gái vứt bừa đồ đạc lên bàn khách rồi nhìn về phía bà Chu. Đôi mắt đẹp trong veo linh động ngậm ý cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt mà còn vương nét lạnh lùng. Cô cất tiếng chào: 
“Bác gái, lâu lắm rồi không gặp bác” 
Lúc nhìn thấy Hạ Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện ở đây, bà Chu cảm thấy hơi lo lắng, giật mình nhưng thấy cô không đả động hay nói gì cả khiến bà yên tâm hơn không ít. 
Thật đúng là tự hù mình mà. Bình thường Hạ Hân Nghiên ít nói nhưng khi gặp mình cũng đều là dáng vẻ gọi dạ thưa vâng thì làm sao dám thái độ gì. Cô ta hắn còn cảm ơn vì mình đã ở đây trông nhà hộ nữa ấy chứ. 
Bà Chu lúc này mới nở nụ cười giang tay ra: “Ai mà lại xinh thế này? Hân Nghiên phải không? Lâu không gặp suýt nữa bác không nhận ra đấy. Nào nào lại đây bác ôm cái nào”. 
Hạ Hân Nghiên không tiến đến mà nụ cười càng sâu hơn, cô nhìn về phía anh vệ sĩ rồi chỉ vào mấy người bạn của bà Chu đang còn ngồi trên ghế: “Anh mời mấy người này về hộ em với. Em có việc muốn nói với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-va-mat-o-mat-the/1043056/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.