Mùng một tháng giêng, trời giáng tường tượng*, tuyết rơi quanh năm.
(*Trời giáng tường tượng [天降祥象]: trên Baidu em tra là nói trời giáng điềm lành gì á, kiểu như cầu vòng xuất hiện sau mưa hay lâu lâu có hình kỳ quái gì trên trời, em cũng không biết đúng không cầu chỉ điểm ạ.)
Sáng sớm Mộ Chi Minh lên cao, đi chùa Thanh Phong Vân Trần Duyên bái kiến Thái Hậu.
Bồ đề không dính bụi trần, chùa miếu khuất sâu trong rừng mây, ngọn núi và đỉnh núi ngân trang tố khoả*, dường như ngăn cách với thế gian.
(*Ngân trang tố khoả [银装素裹]: trắng xoá, mô tả cảnh sau tuyết rơi. Theo Baidu)
Tuy bên ngoài trời giá rét, nhưng bên trong thiện phòng vẫn châm than ấm áp hoà hợp.
Trên người Mộ Thanh Uyển mặc hải thanh* chứ không phải phấn trang, làm Mộ Chi Minh có chút nhận không ra.
(*Hải thanh: chắc là đồ tu nhỉ)
Có điều khi nàng nhìn thấy Mộ Chi Minh vẫn tươi cười dịu dàng như trước kia.
Mộ Chi Minh nói với nàng việc Tây Bắc đại thắng, nói Tế An tuyển hiền tài bổ nhiệm phân việc, mỗi một câu đều nói chuyện đang diễn ra, không hề nói chuyện đã từng.
Mộ Thanh Uyển vừa nghe vừa ôn hoà mỉm cười, nói Mộ Chi Minh phải tự chăm sóc mình, phụ tá Tế An cho tốt.
Lúc chia ly, Mộ Thanh Uyển tiễn Mộ Chi Minh đến trước cửa chùa, đột nhiên mở miệng xin y một chuyện: “Tiểu Ly Chu, lần sau lúc ngươi tới gặp ta thì mang cho ta một hộp bánh in hạt mè, được không?”
Mộ Chi Minh: “Bánh in hạt mè?”
“Đúng vậy.” Mộ Thanh Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942462/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.