“Nghệ Nhi.”
Phó Nghệ nghe thấy Mộ Thanh Uyển nhẹ giọng gọi mình như vậy.
Nàng không thể kìm nén cảm xúc, không ngừng rơi lệ, hai mắt đẫm lệ mông lung cố gắng nói rõ ràng: “Là ta không chăm sóc ngươi tốt, ta sẽ đi cùng ngươi.”
Nàng nắm chặt dao găm kề trên cổ, quyết tuyệt mà quyết đoán, không hề sợ hãi và hối hận.
“Mẫu hậu! Không cần đâu mẫu hậu!” Phó Tế An hoảng sợ vô cùng, kéo cánh tay bị thương lên giãy giụa muốn đứng dậy ngăn cản.
Lưỡi dao sắc bén của dao găm vẽ ra một vết máu trên chiếc cổ trắng nõn yếu ớt của Mộ Thanh Uyển, nhưng ngay sau đó nàng lại không có cách nào dùng sức.
Phổi của Phó Nghệ bị đâm thủng, rõ ràng là miệng đầy máu, tay chân mất độ ấm, nhưng không biết gã lấy đâu ra sức lực, bỗng dưng xông lên trước, nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Thanh Uyển.
Bởi vì dùng lực quá mạnh, cho nên hai người té ngã trên đất, ngã trên chín tầng kim giai.
Không có bất kỳ suy nghĩ hay do dự gì, vào khoảnh khắc ngã xuống, Mộ Thanh Uyển ôm chặt Phó Nghệ bảo vệ gã trong ngực, dùng thân thể của mình chắn hết đau đớn, cũng giống như mùa đông khắc nghiệt năm ấy, nàng không chút do dự nhảy xuống hồ nước lạnh băng, y như vậy ôm gã còn nhỏ vào trong lồng ngực mà cứu lên.
Sau khi ngã xuống đất, Phó Nghệ vẫn còn nắm chặt cổ tay của Mộ Thanh Uyển, gã nhìn nàng, gân xanh trên trán nổi lên, mỗi khi nói một câu gã đều phun ra một ngụm máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942460/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.