"Hành thích vua! Hành thích vua!"
Cũng không biết là giọng nói của ai hô to đến long trời lở đất, rượu và thức ăn trên bàn hỗn loạn, hét loạn khắp nơi, mùi máu tươi tràn ngập trong không gian, có người ngay ngốc tại chỗ, có người chạy loạn khắp nơi, lại có người đứng lên vội vội vàng vàng muốn đứng lên chạy ra cửa Điện Thái Bình, nhưng phát hiện cửa Điện Thái Bình đóng chặt, còn thị vệ bên ngoài lại ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gõ cửa điên cuồng.
Nơi này, đã thành một nơi bị phong bế, như một lồng giam.
Phó Tế An hai bước biến thành một đi lên chín tầng kim giai, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng, mùi máu tanh thấm đẫm long bào có hoa văn chữ thọ, không còn thấy sự tượng trưng cho kim sắc chí cao vô thượng, chỉ có màu đỏ thẩm đáng sợ, màu đỏ ấy đâm thẳng vào trong mắt Phó Tế An, cậu ta tê tâm liệt phế gọi: "Phụ hoàng! Phụ hoàng!"
Phó Nghệ đứng ở một bên tâm lặng như nước, bình tĩnh lau đi vết máu ở sườn mặt, nhìn Mộ Thanh Uyển.
Mộ Thanh Uyển ngã ngồi trên mặt đất, búi tóc phượng thoa tán loạn, hồn vía nàng bay lên mây hơi giương khóe miệng kinh ngạc trước những gì trước mắt, dường như hoàn toàn không có khả năng lý giải được chuyện đang xảy ra.
Phó Nghệ cúi người muốn đỡ nàng đứng dậy, đột nhiên bị người ta đụng phải, lảo đảo vài bước mới đứng vững thân thể.
Phó Tế An bảo vệ Mộ Thanh Uyển sau người, tức giận trừng mắt với Phó Nghệ: "Đừng chạm vào mẫu hậu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942458/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.