(*Tình so kim kiên: có nghĩa như người thường sống không thể thiếu nó, ở đây hiểu như hai bạn trẻ không thể sống thiếu nhau.)
Sự tình náo loạn đến nửa ngày, mặt trời cũng đã lặn xuống mơ màng, ở Mộ phủ, trong sương phòng lặng ngắt như tờ, Mộ Chi Minh ngồi ở cạnh bàn để Khuông đại phu giúp y bắt mạch, Văn Hạc Âm đứng phía sau y, Mộ Bác Nhân và Cung thị thì ngồi bên cạnh y, ai cũng thần sắc khẩn trương.
Khuông đại phu trầm ngâm, ai oán vạn phần mà mở miệng: "Không..."
Mộ Chi Minh rất thuận miệng tiếp một câu: "Không cứu được?"
Tất cả mọi người khiếp sợ, Cung thị thì ngạc nhiên che miệng, còn Mộ Bác Nhân hoảng sợ nói: "Không phải vẫn luôn tốt sao? Tại sao lại đột nhiên không cứu được?!"
Khuông đại phu: "Không cứu được cái gì, là không có chuyện gì!"
Mộ Chi Minh cong mắt cười: "Vậy sao biểu cảm của người lại bi thống như vậy?"
Khuông đại phu: "Ngươi có bệnh, ta lại nhìn không ra còn có thể không bi thống sao!"
Mộ Chi Minh ngượng ngùng: "Nhưng con cảm thấy thân thể mình không đáng ngại."
Khuông đại phu: "Ngươi nói Cố tướng quân tử trận, có chuyện này không?"
"Đúng vậy, ba tháng trước Cố tướng quân tử trận trên sa trường." Mộ Chi Minh quay đầu nhìn Mộ Bác Nhân, "Việc này là do phụ thân nói cho con biết."
Mộ Bác Nhân lạnh giọng: "Nói hươu nói vượn!"
Mộ Chi Minh hoang mang khó hiểu: "Nhưng chuyện quân vương mặc đồ trắng, cử quốc ai điếu*, y quan chôn trong hoàng lăng là thật! Ngày đó tuyết rơi dày đặc, đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942440/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.