Mộ Chi Minh ngồi ở trên ghế gỗ lê hoa cong mắt cười, ngẩng đầu nhìn Cố Hách Viêm: "Giang Nam, rất ẩm ương sao?"
Cố Hách Viêm không nhìn y, ánh mắt tránh đi rơi trên mặt đất: "... Ừm."
Mộ Chi Minh: "Ta nhớ rõ, Cố tướng quân quanh năm đóng quân ở biên cương, hình như chưa từng đi qua Giang Nam bao giờ?"
Cố Hách Viêm: "... Người khác nói cho ta."
Mộ Chi Minh mím môi nhịn cười: "Được, vậy tạm gác chuyện này qua một bên, đúng rồi, ta có việc muốn làm phiền Tướng quân." Y đưa tay nắm chặt cổ tay Cố Hách Viêm, nhẹ nhàng dắt hắn, để hắn ngồi xuống ở bên cạnh mình.
Cố Hách Viêm ngồi ngay ngắn: "Ngươi nói đi."
Hai tay Mộ Chi Minh từ cổ tay của hắn mò lên trên, mơn trớn từ cánh tay rồi dừng lại ở bả vai của hắn, Mộ Chi Minh cười nói: "Hầu phủ đã làm xong, trên dưới của phủ đệ đã chuẩn bị tốt, chọn một ngày tốt thì có thể chuyển đến, chỉ là..."
Cố Hách Viêm: "Chỉ là?"
Mộ Chi Minh bám lấy vai Cố Hách Viêm, kéo hắn về phía chính mình: "Chỉ là Hầu phủ thiếu phu nhân làm ấm phòng.”
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh cười vang nói: "Ta nhìn Tướng quân quả thật là thích hợp, chỉ là không biết Tướng quân, có nguyện ý giúp ta việc này hay không?"
Lúc y nói câu nói này, mặt càng sát lại gần, mãi đến tận lúc môi cách môi Cố Hách Viêm một tấc, âm thanh cũng càng ngày càng nhẹ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, làm người không thể không ngưng thần lắng nghe, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942409/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.