Cảnh xuân nhuộm lá, chim én ngậm bùn xuân, dưới cây bồ đề, Mộ Chi Minh tự hỏi nửa ngày mới mơ hồ nhớ ra cái gì đó: “Trước khi bệnh nặng, hình như ta có gặp một hài tử lớn hơn ta ở cổ tháp này.”
Cố Hách Viêm: “Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ hài tử đó là ngươi?” Mộ Chi Minh hỏi.
Cố Hách Viêm gật đầu.
“A?! Ta thuận miệng một đoán, nhưng thật sự là thật sao?” Mộ Chi Minh vừa mừng vừa sợ, “Cho nên nơi này là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau?”
Cố Hách Viêm: “Đúng vậy.”
Mộ Chi Minh nhìn quanh bốn phía, ý cười tựa nước xuân mênh mông tẩm mây xuân nói: “Bình thường biết mặt đông phong, ta thích chỗ này, về sau chúng ta thường đến đây đi.”
Cố Hách Viêm: “Được.”
Mộ Chi Minh bóp cổ tay thở dài: “Ai, sao ta có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ... khụ khụ...” Bỗng nhiên không biết từ đâu thổi tới một trận gió lạnh, thổi đến nỗi Mộ Chi Minh không nhịn được mà rùng mình một cái, ho khan lên.
Biểu cảm của Cố Hách Viêm hoảng loạn, một bước tiến lên.
Sau khi Mộ Chi Minh ho hai lần mới nỗ lực nhẫn nhịn không ho nữa nói: “Ta không sao.”
“Chúng ta trở về.” Cố Hách Viêm nhíu mày.
Mộ Chi Minh cười nói: “Được, nghe ngươi.”
***
Tháng tư, hoa hạnh như mưa rơi ướt áo, Thải Vi xuất các.
Mộ Chi Minh năn nỉ Cung thị nhận Thải Vi làm nghĩa nữ, lấy thân phận trưởng tỷ của mình xuất gia, Cung thị xưa nay đã trọng tình nghĩa lại còn nuông chiều y hết mực cho nên đã gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942407/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.