Chương trước
Chương sau
"Quý Phi nương nương?!" Mộ Chi Minh lập tức lộ vẻ kinh ngạc, y cố gắng chống thân thể ốm yếu của mình, giãy giụa muốn đứng lên hành lễ.
Ba người trong phòng đều duỗi tay bước lên trước nửa bước muốn ngăn cản động tác của y.
Quý Phi nương nương cách Mộ Chi Minh gần nhất, hai bước đã đi đến bên giường đè bả vai Mộ Chi Minh lại: "Giữa ngươi và ta còn để ý lễ tiết gì đó sao? Tiểu Ly Chu, mau nằm xuống đi."
Mộ Chi Minh cũng không kiên trì, ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, Quý Phi nương nương ngồi ở bên giường ôn nhu mà giúp y chỉnh lại góc chăn.
Do người đến là Quý Phi nương nương, cho nên Cố Hách Viêm cũng không tiện ở đây, vì thế đứng dậy rời khỏi phòng.
"Quý Phi nương nương, sao người lại rời cung?" Mộ Chi Minh khó hiểu hỏi.
"Tế An nói chuyện của ngươi cho ta biết, ta nóng lòng, cho nên đi cầu xin Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho phép ta rời cung đến thăm, cùng lắm chỉ có thể ở một ngày cũng không thể để người khác biết." Quý Phi nương nương đáp.
Mộ Chi Minh mỉm cười: "Thật sự không thể để người khác biết, bằng không với dung mạo khuynh thành này của Quý Phi nương nương, sợ là sẽ kéo theo muôn người đổ xô ra đường ngắm cảnh."
"Cái miệng này của ngươi từ nhỏ đã biết nói chuyện rồi." Quý Phi nương nương vươn tay véo nhẹ gương mặt của Mộ Chi Minh lại u sầu nói, "Sao lại gầy đến như vậy, đợi sau khi huynh trưởng và huynh tẩu hồi kinh, nhìn thấy bộ dạng này của ngươi nhất định sẽ rất đau lòng."
Phó Tế An nói: "Cũng may tinh thần của Mộ ca ca không tệ lắm."
Mộ Chi Minh cười nói: "Có tri kỷ chiếu cố, đương nhiên không tồi."
Phó Tế An: "Sao? Nhưng ta thấy phủ Tướng quân tiết kiệm, ít nô bộc, dưởng như có chút lo liệu không hết nhiều việc như vậy."
Mộ Chi Minh: "Tri kỷ tri kỷ, luận về tâm, không luận nhiều."
Phó Tế An gật đầu: "Quả thật như thế, nhưng Mộ ca ca, huynh vẫn nên sớm ngày về Mộ phủ đi, suy cho cùng thì ở Mộ phủ thoải mái hơn, nơi này của Tướng quân, ở lâu không tiện."
Quý Phi nương nương quay đầu, hận sắt không thành thép mà nhìn cậu ta một cái, vẫy vẫy tay: "Được rồi, được rồi Tế An, con đừng nói nữa."
Phó Tế An hoang mang: "... A?"
Quý Phi nương nương nhìn về phía Mộ Chi Minh cười nói: "Trước kia nghe nói đính hôn, ta còn kinh ngạc không biết trong đó có nguyên do khó nói gì không, hiện tại xem ra thật sự là thiên tác chi hợp* sao?"
(*Thiên tác chi hợp: nhân duyên do ông trời sắp đặt.)
"Vâng." Mộ Chi Minh cười nói.
"Vậy là tốt rồi, ta đây cũng thấy yên tâm." Quý Phi nương nương cong mắt, "Lúc trước ta thấy Nghệ Nhi đến, có hỏi ngươi thế nào rồi, hắn còn nói ngươi hết thảy khoẻ lạnh, hừ, cũng biết lừa gạt ta, lần sau gặp lại ta nhất định phải quở trách hắn một phen."
Nhắc tới Phó Nghệ, sắc mặt Mộ Chi Minh khẽ biến.
Khoảng cách biến cố ở Kinh thành của kiếp trước ngày càng gần, y có phải nên nhắc nhở Quý Phi nương nương: Phó Nghệ là một người lòng muôn dạ thú, vì muốn đoạt hoàng quyền mà bất chấp tất cả không.
Sắc mặt Mộ Chi Minh nghiêm túc gọi: "Quý Phi nương nương."
"Hở? Làm sao vậy?" Quý Phi nương nương thấy y đột nhiên nghiêm túc bèn không rõ nguyên do.
Mộ Chi Minh: "Nếu con nói, Túc Vương..."
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, trực tiếp cắt ngang lời nói của Mộ Chi Minh.
Phó Tế An đi đến trước cửa, dò hỏi: "Người nào?"
Giọng điệu người đứng ngoài cửa mang theo ý cười: "Tế An, là ta."
Một câu này khiến cả người Mộ Chi Minh phát lạnh.
Nhưng Phó Tế An trông có vẻ thật sự vui sướng, mở cửa: "Hoàng huynh, thật sự là huynh."
Phó Nghệ bước vào phòng, đóng cửa thật kỹ, cười nói: "Làm sao? Chúng ta cùng nhau lớn lên, đệ có thể tới thăm Ly Chu, ta không thể sao? Thân thể của Ly Chu có khá hơn chưa?"
Gã vừa bước vào nội phòng, sau khi nhìn thấy người ngồi ở bên giường, ánh mắt đột nhiên run lên, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: "Sao ngươi... ra khỏi cung..."
Mặc dù Phó Tế An đã cảm thấy Phó Nghệ xưng hô không ổn, nhưng vẫn không trách móc nặng nề: "Hoàng huynh, mẫu phi muốn thăm bệnh, cho nên phụ hoàng cho phép người lặng lẽ ra cung một ngày."
"Nghệ Nhi à, ngươi còn nói ngoài cung tất cả đều khỏe mạnh, ngươi nhìn xem, Ly Chu đã bệnh thành dạng gì rồi." Quý Phi nương nương giả vờ tức giận nói.
Phó Nghệ thu hồi suy nghĩ của mình, cười nói: "Ta không muốn làm người lo lắng."
Quý Phi nương nương vẫn không vui như cũ: "Các ngươi một người hai người tốt xấu gì cũng là Vương gia cũng không biết giúp tiểu Ly Chu, cứ bỏ mặc nhìn nó bị người khác khinh nhục!"
"Quý Phi nương nương." Mộ Chi Minh vội nói, "Nếu không phải Tế An kịp thời buộc tội người đúng đầu Bệ Ngạn Tư, e là con còn phải chịu tội."
Phó Tế An nói: "Hoàng huynh lo lắng, ít nhiều cũng bắt được chứng cứ phạm tội của Bệ Ngạn Tư, bằng không lúc Sứ thần Câu Cát chưa vào kinh, phụ hoàng nhất định sẽ không đặc xá cho Mộ ca ca và cũng không hạ lệnh nhốt Hoắc Tân vào thiên lao."
Mộ Chi Minh nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày.
Quý Phi nương nương lần lượt nắm lấy tay ba người họ, đặt ở trong lòng bàn tay của mình, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Quyền mưu triều đình sát hại lòng người, sóng ngầm loạn lưu muốn giết người, ta chỉ mong ba người các ngươi cả đời tốt đẹp, bình an hỉ nhạc, nâng đỡ lẫn nhau."
Phó Tế An thẳng thắn: "Mẫu phi, người yên tâm đi."
Mộ Chi Minh ngước lên ánh mắt xem kỹ mà nhìn Phó Nghệ.
Phó Nghệ vẫn mỉm cười như cũ, dường như là một chiếc mặt nạ da người không thể xé xuống: "Được."
Mộ Chi Minh: "..."
"Đúng rồi, tiểu Ly Chu, vừa rồi ngươi muốn nói gì với ta?" Quý Phi nương nương nghi hoặc.
Chuyện tới bây giờ, Mộ Chi Minh còn có thể nói ra nữa sao, y cười nói: "Sắc trời tối rồi, vào đông tuyết rơi đường trơn, nếu không Quý Phi nương nương hồi cung sớm chút đi."
"Cũng đúng, canh giờ không còn sớm." Quý Phi nương nương đứng lên, mang áo choàng tố cẩm lên, nhìn Phó Nghệ cười nói, "Nghệ Nhi, ngươi vừa tới không lâu, ngồi nói chuyện với Ly Chu đi."
Phó Nghệ vẫn luôn nhìn nàng: "Ta nghe ngươi."
Sau khi Quý Phi nương nương và Phó Tế An rời đi bèn thấy dưới cây ngô đồng ở ngoài phòng có một người đứng đó mặc tuyết rơi rào rạt dính ướt cả y phục.
Người nọ là Cố Hách Viêm.
Cố Hách Viêm thấy hai người đi ra, ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Quý Phi nương nương, tham kiến Túc Vương điện hạ."
Quý Phi nương nương đã nhiều năm không thấy Cố Hách Viêm, hiện giờ nhìn vào cảm thấy đúng là thiên nhân chi tư*, soái khí tuấn dật.
(*Thiên nhân chi tư [天人之姿]: giống như vị thần. Theo Baidu.)
Ừm, thật xứng đôi với tiểu Ly Chu!
Quý Phi nương nương càng nhìn càng vui mừng: "Cố tiểu tướng quân, Ly Chu để ngươi lo lắng rồi."
Cố Hách Viêm: "Không dám, không uổng tâm."
Quý Phi nương nương mỉm cười, kéo mũ choàng thấp xuống rời đi với Phó Tế An.
Cố Hách Viêm quay đầu nhìn phía căn phòng kia.
Nếu Quý Phi nương nương và Hiền Vương đã rời đi, vậy thì trong phòng chỉ còn lại hai người Phó Nghệ và Mộ Chi Minh...
***
Trong phòng, Phó Nghệ nhìn Mộ Chi Minh quan tâm hỏi: "Ly Chu, thân thể sao rồi? Ngươi uống phải hàn đọc bò cạp từ nơi đầm lầy chướng khí ở Tây Nam, quỷ dị vạn phần, không thể không coi trọng."
Đối mặt với Phó Nghệ, Mộ Chi Minh không muốn nằm xuống mà nói chuyện với hắn, vì vậy cố gắng chống mình lên, đoan chính ngồi dậy nói: "Đã dần khỏi hẳn, đa tạ Túc Vương điện hạ quan tâm."
Phó Nghệ cười nói: "Vậy là tốt rồi."
"Túc Vương điện hạ." Mộ Chi Minh trầm giọng nói, "Hoắc Tân đã nói qua với ta, người ông ta xếp vào Mộ phủ là mã phu, người này cũng không thể ra vào thư phòng Mộ phủ."
Động tác của Phó Nghệ hơi ngưng lại, một lát sau mới khôi phục bình thường, ý cười của gã không giảm, phảng phất như người trước kia cực kỳ bi thương mà giải thích với Mộ Chi Minh không phải gã: "Ngươi xưa nay đều rất thật trọng."
Mộ Chi Minh gằn từng chữ một: "Đời này của ta tuyệt đối sẽ không để ai xúc phạm tới người thân và bằng hữu của ta."
Phó Nghệ gật đầu cười nhạt: "Đúng là tác phong hành sự của ngươi, đúng rồi Ly Chu, ngươi muốn biết kiếp trước ta chết thế nào không?"
Mộ Chi Minh nhíu mày, cảnh giác mà nhìn gã.
"Có cơ hội sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi." Phó Nghệ không muốn ở lâu, đứng dậy rời đi.
***
Vừa rồi Mộ Chi Minh cố gắng chống đỡ tinh thần để nói chuyện, hiện tại người đã rời đi hết, căn phòng trở nên lạnh lẽo khiến y không nhịn được mà cúi đầu ho vài tiếng, cả người cuộn tròn lại, bả vai run rẩy.
Âm thanh kẽo kẹt của tiếng mở cửa vang lên, Mộ Chi Minh che miệng lại giả bộ cười cười nói: "Hách..."
Lời còn chưa dứt, y ngừng lại một chút, bởi vì người tới không phải Cố Hách Viêm, mà là Quyên Nương.
"Mộ công tử, sao lại ho dữ dội như vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Quyên Nương vội vàng đi tới, dìu y nằm xuống, "Có cần uống chút nước không?"
Mộ Chi Minh: "Không cần, cảm ơn."
"Vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì cứ gọi bọn ta, bọn ta đều nghe thấy." Quyên Nương rời đi, để lại một mình y thanh tịnh.
Quyên Nương đi rồi, Mộ Chi Minh khẽ thở dài, thầm nghĩ bản thân thật tham lam, cứ ngóng trông Cố Hách Viêm có thể ở bên mình thời thời khắc khắc.
Y nhắm mắt nghỉ ngơi, ngủ cũng không yên, trằn trọc, ban đêm bèn bị cơn đau ở ngực và ho khan chọc cho tỉnh lại nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, trăng sáng trên cao để lại ánh sáng phủ đầy đất.
Tuyệt cảnh vẫn là tuyệt cảnh, nhưng quá mức cô tịch quạnh quẽ.
Mộ Chi Minh mở mắt một lúc chợt nghe cửa phòng vang lên tiếng động thật nhỏ, một bóng đen tay chân nhẹ nhàng đi đến.
Bóng đen kia yên lặng không một tiếng động mà chạm vào bên giường, cẩn thận vén chăn đệm bên chân Mộ Chi Minh lên, sau đó...
Nhét vào trong chăn một bình nước ấm.
Mộ Chi Minh: "..."
Bóng đen kia dịch chăn ghém cho kín đáo, đứng dậy ra khỏi phòng.
Mộ Chi Minh ra tiếng: "Hách Viêm..."
Bước chân của bóng đen dừng lại.
Mộ Chi Minh mỉm cười: "Tuy bình nước nóng tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy trên người rất lạnh."
Cố Hách Viêm nghe vậy, kéo lò sưởi than sang bên giường.
Mộ Chi Minh: "Vẫn rất lạnh."
Cố Hách Viêm kéo lò sưởi than đặt trước giường.
"Khụ khụ." Mộ Chi Minh ho nhẹ hai tiếng, "Than đốt có tro, sặc đến hoảng."
Cố Hách Viêm vội vàng dịch lò sưởi ra sau.
Mộ Chi Minh híp mắt xấu xa cười, nói: "Lò sưởi than đặt xa thì lạnh, đặt gần thì có tro, làm sao cho phải?"
Ánh trăng trong vắt như sương rơi trên mặt mày hết đường xoay sở của Cố Hách Viêm.
Mộ Chi Minh nói: "Ta đã nghĩ ra một biện pháp hay."
Cố Hách Viêm: "Là gì?"
Thấy hắn từng bước từng bước rơi vào bẫy nhẹ nhàng đến mức không tốn chút công sức nào, Mọ Chi Minh có chút đắt ý mỉm cười: "Ngươi ôm ta ngủ."
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh: "Ai nha, sao gió lại lạnh đến thấu xương như vậy, lạnh quá, lạnh đến chết đi được, chăn đệm này của ta tựa như một hầm băng tuyết vậy."
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn cúi đầu cởi áo ngoài mang theo khí lạnh ra, chỉ chừa lại một bộ trung y nằm ở bên cạnh Mộ Chi Minh. Mộ Chi Minh thấy hắn vừa nằm xuống lập tức giũ chăn ra, đắp cho hắn.
Chăn đệm ấm áp hòa hợp, nơi nào lạnh lẽo.
Cố Hách Viêm: "... Trên giường cũng không lạnh."
Mộ Chi Minh thực hiện được âm mưu, ngay cả giả vờ cũng không thèm, ý cười dạt dào nói: "Quả thật không lạnh."
Cố Hách Viêm: "..." Hắn chần chừ một lát bèn vươn tay ôm lấy bả vai của Mộ Chi Minh, kéo người vào lòng.
Mộ Chi Minh cảm thấy tâm an vô cùng, nói một câu ngủ ngon, chuẩn bị chợp mắt đi vào giấc ngủ.
Nào ngờ y vừa mới nhắm mắt lại đã nghe thấy Cố Hách Viêm hỏi: "Ngươi... và Túc Vương... đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Chi Minh: "...?"
Con mẹ nó, ngày tốt cảnh đẹp, ngươi lại nhắc đến hắn?!
Mộ Chi Minh vừa tức giận vừa buồn cười lại khó hiểu: "Vì sao đột nhiên nhắc tới Túc Vương điện hạ?"
Cố Hách Viêm cảm thấy giọng điệu của Mộ Chi Minh có chút không vui, càng thêm do dự: "Chỉ là... chỉ là... quên đi, không có chuyện gì, ngủ đi."
Cái này làm cho Mộ Chi Minh không thể nào ngủ được.
Mộ Chi Minh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Hách Viêm, ngươi có ký ức kiếp trước, đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.