Giống như con cá lần đầu được nếm mùi nhụy hoa, Mộ Chi Minh nhắm mắt lại nhẹ nhàng cọ cọ cánh môi của Cố Hách Viêm, trong lòng trúc trắc bất an. Nụ hôn bất ngờ khiến Cố Hách Viêm bỗng chốc cứng đờ như đá, môi mỏng mím chặt, nhất thời không nói nên lời. Mộ Chi Minh thật cẩn thận hôn hắn hai lần, sau đó thối lui, nhợt nhạt cười nói: "Dọa đến ngươi?" Nào biết được y vừa dứt câu, Cố Hách Viêm bỗng nhiên kích động, hắn xoay người đè Mộ Chi Minh ở dưới thân, khủy tay trái chống ở bên tai y, tay phải bóp hàm dưới của y, hung hăng hôn xuống một lần nữa. Cố Hách Viêm dường như một con người sắp chết khát đến nơi đột nhiên nếm được cam lộ, nụ hôn sâu đậm cực kỳ tàn nhẫn như gió lớn cuốn tà dương, khiến Mộ Chi Minh chưa kịp phản ứng lại miệng lưỡi đã bị xâm nhập, không chút thương tình mà đoạt lấy hô hấp của y, cả người bị người bên trên áp chế đến không thể động đậy được. "Ưm... ưm..." Âm thanh nhỏ vụn khó kìm được giữa những cái mút mát tàn nhẫn tràn ra từ khóe miệng của Mộ Chi Minh, y bị hôn đến đầu óc toàn là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không có động tác gì, chỉ biết bị động mà đón nhận nụ hôn mang tính xâm lược lớn của Cố Hách Viêm, tùy ý để hắn khoáy đảo. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Hách Viêm cũng chịu buông tha cho Mộ Chi Minh, hai tay hắn vây quanh Mộ Chi Minh, đầu vùi vào hõm cổ y thở hổn hển, cánh môi vì tác động mà như có như không khẽ chạm vào vành tai và sườn cổ của Mộ Chi Minh, tựa hồ như đang rất nổ lực để kiềm chế xúc động của bản thân. Tiếng thở dốc của Mộ Chi Minh càng trầm trọng và dồn dập hơn hắn, mới vừa rồi Mộ Chi Minh còn cảm giác bản thân như bị hôn đến hít thở không thông, sắp nghẹt thở không chừng. Hai mắt mơ hồ của Mộ Chi Minh dần trở nên tỉnh táo, y nuốt khan vài cái liếm láp cánh môi phát đau của mình, sau đó mới hít vào một hơi mà ôm lấy Cố Hách Viêm, y nhẹ giọng cười nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm để lên đường, nhanh chóng nghỉ ngơi, được không?" Cố Hách Viêm vùi đầu mỗi lúc sâu hơn, mơ hồ không rõ nói: "... Được." Mộ Chi Minh ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn trấn an sau đó nhắm mắt lại. *** Sáng sớm hôm sau, Mộ Chi Minh buồn ngủ mà mở mắt ra, y ngáp một cái đột nhiên sửng sốt phát hiện y đang ngủ trên giường của bản thân. Chẳng những ngủ ở trên giường của bản thân mà chăn trên người y còn được ghém kín mít không một cơn gió lạnh nào có thể tiến vào được. Nếu không phải khóe miệng có chút phát đau thì Mộ Chi Minh còn cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra tối qua đều là một giấc mộng hoang đường. Y quay đầu nhìn về chiếc giường của Cố Hách Viêm bên cạnh. Không có ai trên giường, Cố Hách Viêm không biết đã đi đâu. Trong khi Mộ Chi Minh còn không rõ lý do đột nhiên lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Cố Hách Viêm bưng một chậu nước đi vào, thấy Mộ Chi Minh đã tỉnh bèn rũ mắt đặt thau đồng lên bàn gỗ, nói: "Rửa mặt đi." "Được." Mộ Chi Minh đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, khẽ chạm tay vào trong thau nước. Nước trong chậu ấp áp thoải mái, không nóng không lạnh. Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn Cố Hách Viêm đang đứng trên giường bên thu dọn hành lý, cười nói: "Nước này là do ngươi dậy sớm đến nhà bếp nấu sao?" Động tác của Cố Hách Viêm cứng lại: "... Mau rửa mặt đi, đến lúc xuất phát." Giọng điệu hắn lạnh lùng, dường như có chút không kiên nhẫn mà thúc giục. Nếu là thường lệ thì Mộ Chi Minh sẽ không nói gì nữa mà nhanh chóng vội vàng rửa mặt, nhưng nay y nhìn lỗ tai phiếm hồng của Cố Hách Viêm không kìm được mà ý cười càng sâu, nói: "Sau này đừng dậy sớm như vậy, nghỉ ngơi thêm một lúc, ta cũng không quý giá đến mức ra bên ngoài phải chú ý nhiều như vậy." Cố Hách Viêm im lặng không nói gì nhìn Mộ Chi Minh. Mộ Chi Minh lúc này cũng nhìn hắn cong mắt tươi cười. Cố Hách Viêm cúi đầu, tiếp tục thu dọn hành lý, giọng điệu nhàn nhạt: "Ngươi... gần đây... rất thích nhìn ta cười..." Mà gần đây chính là bắt đầu từ lúc hắn dịch dung. "Làm sao?" Mộ Chi Minh không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp hỏi, "Không tốt sao?" Cố Hách Viêm lấy bội kiếm treo trên mép giường đeo lên hông. Đến khi mở tay ra thì lòng bàn tay đã hình thành một vệt đỏ từ chuôi kiếm, có thể cảm thấy lúc nói chuyện vừa rồi hắn dùng sức lực lớn thế nào, đáp: "... Tốt." Sai, sai, sai, biết là phí thời gian, nhưng chung quy vẫn tham luyến đậu đỏ lả lướt trong lồng ngực, không màng tình mỏng. *** Rửa mặt xong, hai người thu dọn hành lý bèn đi xuống lầu dùng bữa sáng ở khách điếm trước khi lên đường, Mộ Chi Minh xé một miếng bánh nướng bỏ vào cháo gạo kê bèn nhớ đến cái gì đó mà mở miệng hỏi Cố Hách Viêm; "Nghe nói Hãn Vương của Câu Cát bây giờ chỉ mới hai mươi mốt tuổi?" Cố Hách Viêm gật đầu: "Đúng." Mộ Chi Minh hỏi: "Khi ngươi chinh chiến trên sa trường có gặp mặt hắn chưa?" Cố Hách Viêm lắc đầu: "Không có." Người lúc trước dẫn binh xâm phạm biên giới là thúc phụ của Hãn Vương hiện tại, nghe nói hoàng thất Câu Cát nội chiến kịch liệt, máu nhiễm bậc thang. Nửa năm trước vị Hãn Vương tiền nhiệm không biết lý do mà chết bất đắc kỳ tử, rồi sau đó mới đến Hãn Vương hiện tại kế vị, ba tháng trước không biết vì mục đích gì mà lệnh hai mươi vạn đại quân Câu Cát đóng quân tại biên cảnh. "Tuổi trẻ đã là vương..." Mộ Chi Minh lẩm bẩm một tiếng, không nhiều lời nữa mà chuyên tâm dùng bữa sáng. Sau khi lắp đầu bụng, hai người tạm biệt lão bản khách điếm, tiếp tục đi về hướng bắc. Cưỡi ngựa phi nhanh, lướt qua đèo Trường Minh đã tới ranh giới của Câu Cát quốc, đi thêm một ngày nữa sẽ tới nơi Câu Cát đóng quân. Khi trời chạng vạng tối, Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm gặp được một thương đội Câu Cát, Mộ Chi Minh nói chuyện với trưởng đoàn thương đội sau đó trở về nói với Cố Hách Viêm: "Chúng ta đi theo thương đội, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ dẫn chúng ta tới quân doanh Câu Cát, như thế ban đêm cũng có thể đi đường mà không sợ gặp được sài lang trên đại mạc, càng không cần lo lắng chưa tới quân doanh đã bị mũi tên nhọn xua đuổi." Cố Hách Viêm khó hiểu: "Vì sao bọn họ nguyện ý giúp chúng ta?" Mộ Chi Minh cười nói: "Ngân lượng có thể giải quyết rất nhiều chuyện." Hai người đi theo thương đội trong sa mạc, lúc đầu thương đội cực kỳ đề phòng Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm, nhưng Mộ Chi Minh xưa nay tính tình rộng rãi hiền hòa, dọc đường còn chủ động nói chuyện với họ, cho họ mượn ngựa khiêng hành lý, vì thế không bao lâu sau, thái độ của thương đội với hai người hiền lành đi không ít, thậm chí ban đêm còn cho hai người một cái lều trại để nghỉ ngơi. Lều trại đơn bạc nhỏ hẹp, chỉ dựng đơn sơ bằng mấy cây gậy gỗ, hai người miễng cưỡng có thể nằm được, cao cũng chỉ bằng một người ngồi, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là ngủ ngoài trời. Cánh đồng bát ngát thê lương, màn đêm buông xuống, lửa trại châm lên, tiếng củi khô cháy nứt trong đóng lửa khiến mọi người yên lặng, bên tai là ngôn ngữ dị vực, lòng giàn giụa mà nhìn lên bầu trời. Sau khi Mộ Chi Minh trở về, khom lưng vào trong lều trại đã thấy Cố Hách Viêm ngồi xếp bằng đặt tay lên đầu gối ở bên lửa trại không có ý định nghỉ ngơi, vì thế nói: "Không nghỉ ngơi sao?" Cố Hách Viêm nhìn y lắc đầu một cái. Mộ Chi Minh: "Ngươi vào đây." Cố Hách Viêm do dự một lát, cúi người đi vào lều trại. Hai người vào liều trại có vẻ khá chật chội chen chúc, nhưng vẫn có thể ngồi đối mặt được. Mộ Chi Minh hỏi: "Vì sao không ngủ?" Cố Hách Viêm: "... Gác đêm." Mộ Chi Minh: "Thương đội có người canh, ngươi không yên tâm?" Cố Hách Viêm: "Ừm." "Vậy được rồi." Mộ Chi Minh chậm rãi nằm xuống, "Vậy thì ngươi ở trong liều trại canh gác cũng giống nhau, bên ngoài gió lớn quá." Cố Hách Viêm: "... Chật." Mộ Chi Minh: "Đại mạc đêm lạnh, chật một chút mới ấm." Cố Hách Viêm: "..." Mộ Chi Minh giương mắt nhìn hắn: "Ngươi không ngủ thật?" Cố Hách Viêm lắc đầu. Mộ Chi Minh mỉm cười, bỗng nhiên nhích lại gần, gối đầu lên ngực Cố Hách Viêm, trong phút chốc y có thể cảm thấy cả người Cố Hách Viêm cứng đờ, nín thở, Mộ Chi Minh cười nói: "Mộng đẹp, nếu ngươi mệt thì nằm xuống dịch ta sang một bên, không cần lo lắng, ta ngủ rất ngoan." Dứt lời, Mộ Chi Minh nhắm mắt, không bao lâu bèn nặng nề buồn ngủ, bình yên đi vào giấc ngủ. Thân thể Cố Hách Viêm mất một lúc lâu mới thả lỏng, hắn nhìn nửa khuôn mặt ngủ say của người trong ngực, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, sau đó chuyên tâm gác đêm. *** Hôm sau, tiếng chuông lạc đà vang lên, lửa trại chuyển thành tro màu đen, khi Mộ Chi Minh tỉnh lại đã phát hiện bản thân bị Cố Hách Viêm ôm vào trong ngực, hai người nằm nghiêng đối mặt nhau, y vừa động Cố Hách Viêm bèn tỉnh theo. Mộ Chi Minh cười nói: "Chào buổi sáng." Cố Hách Viêm buông y ra, ánh mắt đảo quanh khắp nơi nhưng lại không rơi trên người y: "... Ừm." Hai người đứng dậy thu dọn tro lửa trong lều trại sau đó cùng với thương đội đi tiếp, lại thêm một ngày, đứng trên đồi núi sa mạc dõi mắt về phía xa, đạc mạc cô đơn và tĩnh mịch, sông dài chứa mặt trời lặn, quân doanh của Câu Cát quốc kéo dài trước mắt. Dù cho là thương đội của Câu Cát cũng không dễ dàng đến gần quân doanh, khi thương đội vừa đến gần một chút thì đã có một tiểu đội binh lính cầm đao rìu tới hỏi chuyện. Mộ Chi Minh thừa dịp trưởng đoàn thương đội đang nói chuyện với binh lính Câu Cát mà quay sang nói với Cố Hách Viêm: "Chờ đã, bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi đừng động đậy, cũng đừng lo lắng, tin ta." Giọng điệu của y bình tĩnh, ánh mắt kiên định, bộc lộ mũi nhọn không chút kiêu ngạo và siểm nịnh. Đương nhiên Cố Hách Viêm tin y: "Được." Binh lính Câu Cát thương nghị với trưởng đoàn thương đội xong quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, Mộ Chi Minh thấy vậy bước lên một bước, dùng tiếng Câu Cát nói chuyện với binh lính, nhưng giọng nói vừa vang lên, đao rìu trong tay binh lính đã không chút chần chừ mà gí vào yết hầu của Mộ Chi Minh. Cố Hách Viêm cố nén cảm giác xúc động muốn đi lên, hai chân chặt chẽ cố định tại chỗ. Lưỡi dao sắc bén dừng ở trước mặt Mộ Chi Minh nhưng y lại không chút sợ hãi nào, bình tĩnh nói mấy câu. Tướng sĩ kia nghi ngờ mà đánh giá Mộ Chi Minh một lát, sau đó quay đầu nói hai tiếng, rất nhanh một tên binh lính khác đã lấy dây thừng tới, trói Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm lại đưa hai người đến quân doanh Câu Cát. Bọn lính áp giải hai người đến một doanh trướng chứa đầy tạp vật, Mộ Chi Minh bình tĩnh lại mà ngồi trên một cái rương hỏng nói chuyện phiếm với Cố Hách Viêm, đề cập đến món thịt dê mỹ vị mà hôm qua được nếm ở thương đội. Ước chừng một canh giờ sau, có binh lính Câu Cát vén rèm đi vào, mang hai người ra khỏi doanh trướng. Không bao lâu sau, một doanh trướng phi phàm ngói mái màu đỏ rực rỡ như mặt trời chói chang xuất hiện trước mặt hai người. Cuốn thư* cuồn cuộn, khí chất rộng lớn có thể chứa ngàn người. (*Cuốn thư là một dạng của bình phong, nghĩa là nó có ý nghĩa che chắn cho một cái gì đó. Câu đối được liệt vào một thể loại mang tính biền ngẫu, dùng thể thức đối đôi mà biểu hiện ý nghĩa, tư tưởng...) Trong doanh trướng, trái phải đều bài trí đao thương kiếm trường, phía trước có một số bàn lùn, mỗi một cái bàn lùn có một vị tướng của Câu Cát ngồi trên đó. Diện mạo của dị vực cũng không ngoài dự đoán, cao lớn tựa hùng, gương mặt dữ tợn, thương râu như kích. Mà ở giữa, trên cầu thang làm bằng ván gỗ, một người thanh niên với mái tóc vàng, đôi mắt xanh, đeo đai trán màu ngọc bích, trên người mặt y phục Câu Cát màu xanh. Đó là Thiên Hãn hiện giờ của Câu Cát, Bố Nhật Cố Đức. Hắn nhìn Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm đứng giữa doanh trướng ánh mắt sắc bén, tàn nhẫn tựa ác lang. Mộ Chi Minh bình tĩnh mà nhìn thẳng hắn, ánh mắt trầm ổn ôn hòa. Trong khi mọi thứ còn chìm trong sự an tĩnh, một vương tộc người Câu Cát ngồi bên trái Bố Nhật Cố Đức, hỏi: "Các ngươi là người phương nào, vì sao tự tiện xong vào quân doanh?" Mộ Chi Minh không chút hoang mang đáp: "Lễ Bộ thị lang của Đại Tấn, sứ thần Mộ Chi Minh, vì nghị hòa mà đến." Y vừa dứt lời, xung quanh bốn phía vang lên tiếng cười nhạo trào phúng: "Nghị hòa? Làm sao, Đại Tấn sợ à? Không dám khiêu chiến với chúng ta?" Mộ Chi Minh không lập tức phản bác, chỉ nhìn Thiên Hãn Bố Nhật Cố Đức, thấy hắn không lộ ra biểu tình khinh thường nào, ngược lại còn câu môi đánh giá y, tựa hồ là cảm thấy thú vị. Chờ đến khi tiếng cười trong doanh trướng ngừng hết, Thiên Hãn Bố Nhật Cố Đức mở miệng, nhưng lại hỏi một câu không liên quan: "Tiếng Câu Cát của ngươi rất tốt, trước kia ngươi đã sống ở Câu Cát sao?" Mộ Chi Minh nói: "Chưa sống, chẳng qua là sứ mệnh sứ thần mang trên vai, đương nhiên phải có khí chất của sứ thần, nhưng Thiên Hãn, ngươi thật sự muốn làm chuyện bất nhân bất nghĩa sao?" "Hửm?" Bố Nhật Cố Đức nhướng mày, "Có ý gì?" Mộ Chi Minh nói: "Từ xưa đến nay thấy sứ thần như thấy quốc gia, Câu Cát và Đại Tấn từng lập văn bia chi ước hữu nghị trăm năm, cùng ngồi cùng ăn, mà hôm nay Hãn thấy ta đã lập tức lấy dây thừng buộc chặt, coi rẻ hai mắt, không chỉ bất nhân bất nghĩa, xúc phạm quân tính còn khinh thường sự uy nghiêm của tổ tiên ngươi." "Câm mồm!" Tên vương tộc Câu Cát kia đứng lên tức giận mắng, "Nói bậy bạ gì đó, tìm chết sao?" Bố Nhật Cố Đức thấy tên vương tộc Câu Cát kia tức muốn hộc máu lập tức lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, hắn cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Mở trói cho bọn họ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]