Chín tháng chín âm lịch, nắng sớm mờ nhạt, cửa Thái Hoà Cung mở ra, tất cả các quan lại thượng triều yết kiến thiên tử.
Là ngày mà hai mươi vạn binh lính của Câu Cát đóng quân ở biên cảnh, xem Đại Tấn như hổ rình mồi.
Lại là ngày mà những người từng nếm trải đủ loại cát vàng gió sương ở biên cương Đại Tấn đều mặc giáp trụ lên người, sẵn sàng vào sinh ra tử, chết bất kỳ lúc nào.
Cũng vào ngày này, bá tánh Bạch Thành hoảng sợ thu dọn hành lý cùng gia sản, than khóc cuộc chiến tranh tàn khốc này khi nào sẽ kết thúc.
Cũng là ngày mà Cố Hách Viêm dẫn theo tướng sĩ đánh ngựa không ngừng trên đường, trong đầu chỉ nghĩ đến phải nhanh chóng chạy về hội hợp với Dung Diễm Quân, bảo gia hộ quốc.
Cũng vẫn là ngày này, Mộ Chi Minh từng bước vào kim điện, quỳ lạy trên mặt đất, nói một lời mà làm tất cả quan lại ở đây đều hoảng sợ.
Ánh mắt y vô cùng vững vàng, lời nói cũng rất kiên định: "Khẩn cầu bệ hạ cho thần đi sứ Câu Cát, dùng lời nói xoa dịu chiến tranh, dùng lý lẽ dẹp yên loạn lạc, mong rằng thiên hạ sẽ không khổ sở vì chiến tranh, không làm tiêu tan binh khí chỉ vì bảo vệ hòa bình."
Đi sang nước địch cầu sứ, có bao nhiêu can đảm và khí phách cũng vô dụng.
Bị cầm tù là chuyện nhỏ, Mộ Chi Minh thậm chí có khả năng sẽ rơi đầu trước khi gặp được thủ quân của địch, trở thành một cỗ thi thể chết nơi tha hương không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942374/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.