Thời gian thấm thoát trôi qua, tựa như bóng ngựa trắng phớt qua khe cửa, thoáng chốc đã đến tháng năm, hạnh hoa hơi vũ. Mộ Chi Minh lúc này cũng vừa tròn hai mươi, chuẩn bị làm lễ gia quan*, đến từ đường Thái Miếu tế bái thiên địa cùng tổ tiên.
(*Lễ gia quan hay còn gọi là lễ đội mũ là ngày lễ trưởng thành được tổ chức khi thanh niên tròn 20 tuổi.)
Cũng cùng năm này, Thải Vi vô tình vấp phải phiến đá ở hèm nhỏ, cư nhiên đâm trúng vào trong lòng một thư sinh, chính vì sự tình cờ ấy, mà bọn họ đã nên mối lương duyên.
Vẫn là một năm này, chiến sự ở biên cương dần ổn định, cánh tay phải của Cố Hách Viêm bị trúng mũi tên độc, thụ thương mấy tháng chưa lành. Tướng sĩ trong Dung Diễm Quân thấy hắn như vậy vô cùng lo lắng, một mực khuyên bảo hắn quay về dưỡng thương. Nhưng Cố Hách Viêm tính tình cố chấp, dù có khuyên bảo thế nào đều bỏ ngoài tai, kiên trì mang thương mà xử lý quân vụ. Không ai khuyên ngăn được gì, vì thế mười sáu đại tướng chỉ còn cách dứt khoát cầu Hoàng Thượng ban thánh chỉ, lấy thiên mệnh khó cãi áp chế Cố Hách Viêm, buộc hắn trở về.
Hoàng Thượng vừa nghe đến đã tức giận, cứng rắn nói: "Phải chạy nhanh trở về cho trẫm!"
Các tướng sĩ mang thánh chỉ đến, không chút chậm trễ dứt khoát đem chủ soái của bọn họ nhét vào xe ngựa, không quản ngày đêm đưa về kinh thành.
Mười lăm tháng sáu, đêm khuya, tiếng kêu của ô thước quyện vào nhau lanh lảnh khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942339/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.