Đêm khuya tĩnh lặng, khắp nơi trong thôn trang đều chìm trong tĩnh lặng, không một tiếng động. Cố Hách Viêm cõng Mộ Chi Minh trở về khách điếm, Mộ Chi Minh say đến mơ hồ cũng không biết mình nói gì, hồ ngôn loạn ngữ, y đột nhiên không muốn an tĩnh nữa, bắt đầu náo loạn, Mộ Chi Minh không dùng kính ngữ mà gọi: "Cố Hách Viêm."
"Ơi?"
"Ta ngâm ca cho ngươi nghe, được không?"
"Được."
Mộ Chi Minh dựa vào người Cố Hách Viêm, ở bên tai hắn nhỏ giọng ngâm lên, giọng y không điều nhau, từng khúc đứt quãng, cố gắng ngâm hết bài lại bắt đầu ghét bỏ chính mình, nói: "Ta ngâm ca rất khó nghe."
Cố Hách Viêm câu môi cười cười.
"Ngươi cười." Mộ Chi Minh dường như phát hiện cái gì kỳ quặc quái gở, nghiêng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hách Viêm, "Hình như ta trước giờ chưa từng gặp ngươi cười."
Cố Hách Viêm nói: "Hiện tại ngươi thấy."
Mộ Chi Minh ngẩn ngơ một lát, sau đó dường như có vẻ phát hiện ra một chuyện cực kỳ vui sướng, y cong môi nhấp miệng, trộm cười ra tiếng.
Chính khoảnh khắc trong nháy mắt này, Cố Hách Viêm cảm thấy hắn sống lại đời này, hết thảy phải biết cố gắng tiến lên, không nên hoảng sợ, hèn nhát mà nhượng bộ lui bước, đem thứ yêu thích của mình dâng cho người khác.
Hắn lần này muốn cùng Phó Nghệ tranh nhau một phen.
Đúng lúc Cố Hách Viêm còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, giây tiếp theo, hắn đã nghe thấy Mộ Chi Minh nhẹ giọng nói một câu.
"Cố Hách Viêm, thực xin lỗi, kiếp trước không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942328/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.