Sau khi khóc đến cạn cả nước mắt, Cố Hách Viêm đã ngất đi ngay trong lồng ngực Mộ Chi Minh, thiếu chút nữa đem Mộ Chi Minh dọa chết. Y loay hoay không biết nên cõng người lên hay là gọi dì Lương đến, làm đến một trận luống cuồng chân tay, gà bay chó sủa. Cuối cùng mới đem Cố Hách Viêm trở về phòng ngủ. Nhưng do quá nhiều ngày quỳ ở linh đường, nên sau khi ngất đi hô hấp của hắn lập tức thể hiện rõ sự mệt mõi, y thở dài, lấy nước thấm qua môi cho hắn mới yên tâm để người nghỉ ngơi.
Sau một phen lăn lộn ngoài ý muốn như thế, thời gian bất chợt đã đến đêm hôm khuya khoắt, trên trời còn rơi lác đác vài bông tuyết trắng. Dì Lương muốn Mộ Chi Minh ở lại phủ, nhưng Mộ Chi Minh lại nghĩ đến mình phải đi về nhanh, sáng mai y còn phải vào cung nên đã uyển chuyện lịch sự mà cự tuyệt.
"Nhưng Mộ công tử, ngài lúc này đi, không có xe ngựa, bên ngoài còn có cấm đi lại ban đêm, thật sự bất tiện." Lương dì lo lắng nói.
"Không quan có vấn đề gì, ta là Yến Quốc Công thế tử, nếu bị thủ vệ tuần thành gặp phải, bọn họ cũng sẽ không làm khó ta." Mộ Chi Minh trấn an dì Lương vài câu, sau đó cùng Văn Hạc Âm cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Mộ Chi Minh lập tức thu lại biểu tình hợp lý ban nãy, cùng Văn Hạc Âm lén lén lút lút dán chân vào tường mà đi, tư thế chẳng khác nào bọn trộm chuyên nghiệp.
Thật ra Mộ Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942316/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.