"Ly Chu, ngươi có tin kiếp trước kiếp này?"
Câu nói này giống như có hàng vạn lông tơ, tầng tầng lớp lớp mà bò lên sống lưng Mộ Chi Minh, làm y cảm thấy sởn cả tóc gáy, từng trận ớn lạnh như lan khắp lục phủ ngủ tạng.
Y làm sao lại không nghĩ tới, nếu y có thể trọng sinh, thì trên đời này, chắc chắn cũng sẽ có người có thể trọng sinh!
Phó Nghệ là một trong số đó sao?!
Tuy trái tim Mộ Chi Minh chấn động, nhưng trải qua hai đời đã mài giũa qua lại, khiến cho y có thể đem suy nghĩ hỗn độn của mình, giấu đến kín kẽ, cho nên lúc này Phó Nghệ chỉ thấy Mộ Chi Minh mặt lộ vẻ hoang mang, tựa ở khó hiểu vì sao mình lại đặt câu hỏi vừa rồi, theo sau trả lời nói: "Nghe nói tiền triều có một vị kỳ nhân, từng thân chịu trọng thương, nhưng vẫn chưa bỏ mình, sau khi tỉnh lại nói chính mình từng gặp qua Mạnh bà trên cầu Nại Hà, hiểu thấu lục đạo luân hồi, nhân quả rõ ràng. Đến tận bây giờ ngày ngày đều làm việc thiện, sau lại không người nhìn thấy, nghe có vẻ mơ hồ, nhưng nghĩ lại có một phen ý tứ, cho nên ta không biết kiếp trước kiếp này, nhưng thiện ác chung có báo, hẳn là tồn tại đi."
Phó Nghệ cười nhạt, ngoài mặt biểu tình điềm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt nhìn Mộ Chi Minh lại ẩn ẩn hiện hiện như một lưỡi dao sắc bén, tựa hồ muốn đem Mộ Chi Minh lột da rút cốt, để suy nghĩ từ sâu đáy lòng của mình bộc lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942302/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.