Thấy đối phương dịch ra khỏi lồng ngực mình, ánh mắt của Cố Hách Viêm lập tức ảm đạm, hắn áp xuống cảm giác mất mát trong lòng, nhìn Mộ Chi Minh hỏi: "Có bị thương không?"
Mộ Chi Minh ngồi dậy, biểu tình kinh ngạc, thanh âm có chút run rẩy nói: "Sao… sao lại là ngươi?"
Làm sao lại là Cố Hách Viêm?! Người cứu mình làm sao lại là hắn?!
Còn chuyện đời trước thì sao, chẳng lẽ cũng là hắn?
Câu hỏi của Mộ Chi Minh bất giác làm Cố Hách Viêm không thể nói gì.
Quả nhiên hắn vẫn hy vọng người cứu mình là Phó Nghệ?
"Khối ngọc bội này, là của ngươi?" Mộ Chi Minh bỗng nhiên nhích người về phía trước, đầu ngón tay run rẩy mà chỉ vào miếng ngọc bội màu son phượng hoàng niết bàn bên hông Cố Hách Viêm.
"Đúng." Cố Hách Viêm tháo tấm ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Mộ Chi Minh, "Thích? Nhận lấy."
Mộ Chi Minh ngẩn người, sau đó, dở khóc dở cười mà xua tay liên tục, "Không, không, không, ta không phải có ý này."
Cố Hách Viêm rũ mắt, nắm chặt khối ngọc bội trong tay, trong lòng tự giễu.
Hắn đang làm cái chuyện gì ngu xuẩn thế này, đồ vật của mình, Mộ Chi Minh nhất định là không cần.
"Cái kia, cảm ơn ngươi đã cứu ta." Mộ Chi Minh hít sâu vài cái, tuy rằng trời xui đất khiến có chút rắc rối khó gỡ được, làm tinh thần của y không thể hồi phục ngay lập tức, nhưng ít nhất vẫn tỏ lòng biết ơn với người này trước.
Cố Hách Viêm nhìn y một cái, thu hồi ngọc bội, đứng dậy lại đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942300/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.