"Ngươi câm miệng cho ta!" Dương Quốc Cường ngay lập tức quát lên một tiếng lớn, trực tiếp cắt ngang lời nói tiếp theo của Dương Quốc Uy, mặt lạnh lùng nói: "Ta lặp lại một lần nữa, quỳ xuống cho ta! Hướng Trang tiểu thư nói lời xin lỗi!" Dương Quốc Uy bị anh trai của mình răn dạy một trận ở ngay trước mặt mọi người thì vẻ mặt ngay lập tức trở nên khó coi vô cùng, cũng phát nóng lên, "Anh, anh bảo em phải hướng một con hát xin lỗi ư? Tuyệt không có khả năng này!" "Ngươi!..." Dương Quốc Cường lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết, thật muốn nói thân phận của Diệp Trần cho cái thằng em trai này của mình, thế nhưng chưa có sự cho phép của Diệp Trần, hắn nào dám? Thế là, Dương Quốc Cường lại đành phải ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt cầu khẩn nói: "Diệp tiên nhân, em trai của tôi hắn không hiểu chuyện, ngài tuyệt đối không nên chấp nhặt với hắn, cầu ngài xem ở trên chút tình mọn của ta, tha cho hắn lần này đi!" Diệp Trần lạnh lùng liếc mắt lườm Dương Quốc Uy, thản nhiên nói: "Phế một tay một chân của hắn, việc này xóa bỏ!" "Tê ~ " Lời này của Diệp Trần vừa thốt ra, mọi người ngay lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh. Dù sao trong mắt bọn họ, Dương Quốc Uy đã là tồn tại cấp bậc đại lão, thân là tổng giám đốc công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng, ở trong toàn bộ ngành giải trí Hoa Hạ đều có được địa vị cực cao. Chứ đừng nói hắn còn là em trai ruột của Dương Quốc Cường! Bây giờ, Diệp Trần há miệng ra, muốn phế bỏ một tay một chân hắn, mọi người tự nhiên rung động không thôi. Ngay lúc mọi người nghĩ Dương Quốc Cường chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lại không ngờ rằng hắn giống như là thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Vâng vâng! Đa tạ Diệp tiên nhân thủ hạ lưu tình, tha cho hắn một cái mạng nhỏ!" Người khác có lẽ không biết, nhưng Dương Quốc Cường làm sao có thể không rõ ràng, vị thiếu niên trước mắt này, thế nhưng là một hơi tru diệt mấy vạn quân Mỹ, một cước đạp đại quốc đệ nhất đương thời xuống, hơn nữa còn có thể toàn thân trở ra.! Cho dù là Dương Quốc Cường hắn, nếu như Diệp Trần muốn giết, thuận tay là giết, giống như thể quét đi một hạt bụi, căn bản nhỏ nhặt không đáng nhắc tới. Bây giờ chỉ là phế bỏ một tay một chân của Dương Quốc Uy, tuyệt đối đã là quá rộng lượng rồi. Dương Quốc Cường nói xong lời này, ngay lập tức hướng đại hán áo đen ở một bên vung tay lên, mấy người lập tức xông lên trước, đề Dương Quốc Uy xuống. Toàn bộ mọi người nhất thời sợ ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới, Dương Quốc Cường vậy mà thật muốn phế tay chân của em trai mình. Dương Quốc Uy càng là vừa sợ vừa giận, nhịn không được hét lớn, "Các ngươi muốn làm gì? Ngươi không biết ta là ai sao? Cũng dám động thủ với ta?" Mấy tên đại hán áo đen lập tức có chút xoắn xuýt, không thể không thi nhau nhìn về phía Dương Quốc Cường. "Động thủ!" Dương Quốc Cường không có một chút do dự nào, trực tiếp quát lên một tiếng lớn. Dương Quốc Uy lần này hoàn toàn hoảng rồi, "Anh! Anh là điên rồi sao? Anh sẽ không phải thật muốn phế em đi chứ? Tại sao anh phải nghe hắn? Em thế nhưng là em trai ruột của anh!" Dương Quốc Cường trừng hai mắt một cái, "Câm miệng! Cũng dám bất kính với Diệp tiên nhân, ngươi là không muốn sống nữa sao?" "Còn có mấy người các ngươi, còn không tranh thủ thời gian động thủ!" Dương Quốc Cường lo nếu như cái thằng em trai ngu ngốc này của mình lại nói ra điều gì đại bất kính, một khi chọc giận Diệp Trần thì toàn bộ Dương gia bọn họ chỉ sợ cũng phải gặp nạn theo, thế là trực tiếp mở miệng thúc giục. Mấy tên tráng hán áo đen kia nghe được lời này, biết Dương Quốc Cường không phải đang nói đùa, đành phải đè lại một tay một chân của Dương Quốc Uy sau đó hung hăng đạp xuống! "A!!!" Tay chân bị phế, Dương Quốc Uy lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo đang bị cắt tiết, gần như suýt chút nữa vì đau nhức mà ngất đi. Dương Quốc Cường thấy cảnh này đầu cũng không thể không quay sang một bên khác, không thể tiếp tục theo dõi, trong lòng thầm nghĩ: "Em trai, ngươi cũng đừng trách ta, ta làm như vậy, cũng là vì cứu ngươi a!" Diệp Trần thấy Dương Quốc Cường đã xử trí Dương Quốc Uy, cũng lười tiếp tục ở lại nơi này, trực tiếp đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: "Dương chủ tịch, việc này coi như xong, Trang tiểu thư là bạn của ta, sau này còn xin ngươi chiếu cố nhiều hơn!" Dương Quốc Cường vội vàng gật đầu, "Vâng vâng vâng! Sau này Trang tiểu thư có việc gì cần, xin cứ việc phân phó, ta chắc chắn sẽ tuân theo!" ... Một đoàn người ra khỏi nhà hàng Hoa Hồng Đỏ, đi thẳng ra thật xa, ba người Trang Phỉ Phỉ vẫn có cảm giác đây giống như là một giấc mộng. Một câu nói của Diệp Trần phế bỏ Dương Quốc Uy đại lão ngành giải trí, ngay cả Dương Quốc Cường loại đại lão trong giới kinh doanh này ở trước mặt hắn cũng phải khúm núm, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, trong lòng ba người rung động không thôi. Hai người Trang Phỉ Phỉ và chị Hồng kia đã từng được chứng kiến thủ đoạn Diệp Trần, còn miễn cưỡng có thể duy trì được bình tĩnh, thế nhưng vị luật sư mỹ nữ kia thì sớm đã sợ tới choáng váng, không còn có vẻ hoạt bát như trước đó, ngoan ngoãn đi theo đằng sau mấy người, thậm chí còn yên tĩnh hơn cả thỏ. "Chuyện đã giải quyết, tôi cũng nên quay trở về! Chào!" Đi tới một cái ngã tư đường, Diệp Trần hướng về phía Trang Phỉ Phỉ cười mỉm, sau đó thân thể nhẹ nhàng nhoáng một cái, sau một khắc thì đột nhiên biến mất tại chỗ. "Ai..." Trang Phỉ Phỉ còn muốn giữ lại, đáng tiếc xung quanh nơi nào còn có thân ảnh của Diệp Trần? Vị mỹ nữ luật sư kia nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên biến mất, đôi mắt đẹp ngay lập tức trợn lên thật lớn, hung hăng chớp chớp mắt, xoa xoa mắt, xác nhận không phải mình đột nhiên xuất hiện ảo giác, không thể không nghẹn ngào lẩm bẩm nói: "Chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ hắn thật là thần tiên hạ phàm hay sao?" Trang Phỉ Phỉ ở bên cạnh ung dung mở miệng nói: "Đối với những người bình thường như chúng ta mà nói, hắn chính là thần!" ... Một bên khác, trong nhà hàng Hoa Hồng Đỏ, "Anh! Tại sao? Đây rốt cuộc là tại sao?" Dương Quốc Uy lúc này đã từ trong cảm giác đau đớn trước đó, dần dần khôi phục lại, hai mắt đỏ giống như con thỏ, nhìn chòng chọc vào người anh Dương Quốc Cường của hắn mà tức giận chất vấn. "Ba!" Dương Quốc Cường đưa tay chính là một bàn tay, suýt chút nữa thì tát cho Dương Quốc Uy ngất đi: "Nghiệt chướng! Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta tại sao? Ngươi có biết vừa rồi ngươi suýt chút nữa thì chết rồi hay không!" "Ngươi chết còn chưa tính, thậm chí ngay cả toàn bộ Dương gia chúng ta đều suýt chút nữa cũng phải phải gặp nạn theo ngươi!" Dương Quốc Uy cả người đều bị đánh cho choáng váng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh của mình tức giận tới như vậy, không thể không một mặt ủy khuất, thấp giọng nói: "Anh à, em vẫn là không hiểu...." Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói: "Ngươi biết người vừa rồi là ai không?" Dương Quốc Uy lắc đầu, một mặt vẫn không cam lòng như cũ, "Em làm sao biết? Chẳng lẽ là một tên công tử của một gia tộc lớn nào đó? Thế nhưng anh cũng không thể trở thành...." Dương Quốc Uy vẫn chưa nói xong đã nhìn thấy Dương Quốc Cường giơ tay lên lần nữa, lập tức dọa đến đầu co rụt lại, không còn dám nói tiếp. "Ai!" Dương Quốc Cường nặng nề thở dài một hơi, "Tại sao ta có thể có một người em trai phế vật như ngươi? Ta vừ rồi gọi hắn là Diệp tiên nhân, ngươi thế mà còn không đoán được hắn là ai?" Dương Quốc Uy sau khi được nhắc nhở như vậy, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó hai mắt trợn lên thật lớn, "Anh, ý anh là, hắn chính là Vân Châu vị kia..." Dương Quốc Cường hung ác liếc mắt trừng em trai mình một cái, "Bây giờ ngươi cũng đã có thể hiểu, tại sao ta xuống tay với ngươi ác như vậy rồi chứ?" Dương Quốc Uy nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, trong lòng hoảng sợ một trận. P/S: Ta thích nào...chương 2
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]