"Dưới ban ngày ban mặt, các ngươi dám làm loạn như thế không sợ chúng ta đi báo cảnh sát sao?" Đào Uyển Thanh đột nhiên đứng dậy, nghĩa chính ngôn từ nói. Quỷ ca nghe được lời này của Đào Uyển Thanh, không chỉ không có bất kỳ chút sợ hãi nào, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ. Những tên tiểu đệ ở một bên càng là cười to vang dội, "Mỹ nữ ta nói này, xem ra ngươi là không biết Quỷ ca chúng là là người như thế nào a! Coi như Lưu đồn trưởng đồn cảnh sát thành phố cũng phải cho Quỷ ca chúng ta mấy phần thể diện!" "Hơn nữa là các ngươi đả thương Quỷ ca của chúng ta trước đây, nếu thật gọi cảnh sát tới, ngươi cảm thấy cảnh sát sẽ bắt ai?" Nghe được điều này, mọi người ngay lập tức hết hy vọng. Đối phương nhìn qua đúng là không dễ chọc, mà lại còn chiếm lý, e là cho dù có báo cảnh sát thì cũng vô dụng. Bọn họ đều là sinh viên, một số còn chưa bước vào xã hội, bàn về thủ đoạn mánh khóe thì làm sao là đối thủ của những tên du côn lưu manh này? "Làm sao? Là nghe không hiểu tiếng người sao? Để các ngươi cút, còn không cút nhanh lên?" Tên tiểu đệ dáng người khôi ngô từ bên hông rút ra một con dao phay, lần nữa hướng về phía mọi người quát lớn. Nhiều nam sinh lập tức bị dọa đến sợ mất mật, có ít người đã bắt đầu có ý định lùi bước. Đào Uyển Thanh trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, đành phải nhìn về phía Dương Chi Phàm một mặt nhờ giúp đỡ. Dương Chi Phàm cũng không thể không khẽ thở dài một hơi, "Sớm biết thì lúc trước không nên từ chối vệ sĩ trong nhà an bài cho ta!" "Bây giờ xem ra chỉ có mời chú của ta ra tay!" Chú hắn mặc dù là phó thị trưởng thành phố Thiên Hải, thế nhưng trước đó cũng đã khuyên bảo hắn nhiều lần, bây giờ chính là lúc nghiêm trị tham nhũng, không thể tùy tiện sử dụng quan hệ của hắn. Thế nhưng là mắt thấy cô gái trong lòng mình ngưỡng mộ phải đứng trước khuất nhục như thế, hắn tự nhiên cũng không quản được nhiều như vậy. Ngay lúc Dương Chi Phàm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho chú của hắn. Bỗng nhiên, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, "Một đám con ruồi từ đâu tới, ở chỗ này vo ve kêu loạn! Cho các ngươi khoảng thời gian mười giây đồng hồ, nhanh nhanh rời khỏi, bằng không một người lưu lại một cái cánh tay!" Giọng nói không lớn, nhưng rất kỳ quái lại truyền tới trong lỗ tai của mỗi người đều rất rõ ràng! Mọi người lần theo nơi phát ra giọng nói kia nhìn lại, chỉ thấy người mở miệng nói chuyện này, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vẫn đang bắt chéo chân từ từ nhấm nháp rượu đỏ. "Cái tên này...hắn điên rồi sao? Lúc này mà cũng dám can thiệp vào?" "Như vậy cũng tốt, nói không chừng Quỷ ca đi đối phó hắn sẽ buông tha chúng ta!" "Ngươi sao có thể nghĩ như vậy? Hắn dù sao cũng là vì chúng ta a!" "Là tự hắn nhẩy vào, còn có thể trách ai?" ... Mọi người khe khẽ bàn luận. Còn về phần đám người Quỷ ca, sau khi phản ứng lại cũng chậm rãi đi về phía Diệp Trần, vẻ mặt của ba người Lý Hổ ngay lập tức thi nhau thay đổi, "Trần ca ta nói này, ngươi đang làm cái gì đó?" Lý Hổ nhịn không được mà oánh trách một câu, ngược lại nhìn về phía Đường Uy ở một bên, "Uy ca, có thể giải quyết được những người này không?" Đường Uy lắc đầu, "Trong những người này, có rất nhiều người luyện võ, ta chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của bọn họ!" Lý Hổ đột nhiên trở nên lo lắng hơn, "Vậy phải làm sao bây giờ?" Hai người đang thấp giọng thương lượng đối sách, Diệp Trần đã nhàn nhạt mở miệng lần nữa: "Còn có 5 giây!" "4..." "3..." Diệp Trần vô cùng bình tĩnh bắt đầu đếm ngược, tất cả mọi người thì đều có vẻ mặt choáng váng, không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. "Tiểu tử! Ngươi muốn chết!" Một tên đàn em thủ hạ của Quỷ ca, thực sự không nhịn được lao về phía Diệp Trần nhấc một chân lên đá ra một cước. "Răng rắc!" Không đợi chân của tên đàn em kia đạp tới trên người Diệp Trần thì bỗng nhiên vang lên một tiếng xương cốt nát bấy! "A!!!" Ngay sau đó, tên đàn em kia hét thảm một tiếng, sau đó ôm đùi phải của mình lăn lộn trên đất, nhìn qua vô cùng thê thảm. Mọi người ngay lập tức càng thêm choáng váng, cái tên này rõ ràng ngay cả góc áo Diệp Trần còn chưa có đụng tới, làm sao đột nhiên lại ngã ra kêu trên trên mặt đất rồi? Tình huống này là như thế nào? Mà Diệp Trần lại giống như không nhìn thấy vẫn đang bình tĩnh tính thời gian: "2..." "1!" Khi Diệp Trần đếm xong đếm cuối cùng, đám người Quỷ ca bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức khủng bố khó mà hình dung, giống như bị một con mãnh hổ để mắt tới. Ngay sau đó, tại lúc bọn hắn không nhịn được muốn quay người chạy trốn: "Răng rắc!" "Răng rắc!" "Răng rắc!" ... "A!" "A!" "A!" ... Từng tiếng xương cốt bị nghiền nát, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết đau đớn. Đám người Quỷ ca vốn còn rất oai phong, ngay lập tức tất cả đều cảm thấy cánh tay phải của mình bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức tê tâm liệt phế! Cánh tay phải của đám người bọn họ, vậy mà cùng một lúc toàn bộ đều bị phế! Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị này, chẳng những toàn bộ sinh viên của khoa Sinh Học choáng váng, ngay cả mấy người Quỷ ca cũng là hoảng sợ trong lòng, không rõ vì sao. Kẻ trước mắt này rõ ràng từ đầu đến cuối đều ngồi ở chỗ đó không hề động, làm sao mà cánh tay của những người này vậy mà bị phế sạch cùng một lúc? Chẳng lẽ hắn biết yêu thuật hay sao? "Ngươi ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?" Mặt mũi Quỷ ca đầy vẻ kinh hãi nhìn qua Diệp Trần, vô cùng sợ hãi nói. Coi như tông sư Hóa Kình trong truyền thuyết có thể cách không đả thương người, nhưng ít ra cũng để lại dấu vết mà lần theo, thế nhưng kẻ trước mắt này từ đầu tới cuối, ngay cả ngón tay cũng không có động một chút nào! Cái tên này chẳng lẽ là thần tiên hay sao! Hắn lại làm sao biết được rằng, lấy cảnh giới của Diệp Trần bây giờ, tông sư Hóa Kình trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, một đaoj lực lượng thần hồn là đủ để ép tông sư Hóa Kình thành bột mịn, chớ đừng nói chi tới những người bình thường như bọn họ. "Còn không cút? Một cánh tay còn lại cũng không cần nữa sao?" Diệp Trần từ đầu tới cuối, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, lần nữa chậm rãi mở miệng nói. Mấy người Quỷ ca nghe được điều này thì lập tức đều bị dọa đến toàn thân khẽ run lên, làm sao còn dám ở lại chỗ này lâu thêm nữa, lập tức lộn nhào, chỉ trong chớp mắt đã đi ra khỏi phòng tiệc. Trận phong ba nhỏ này đến nhanh mà đi cũng nhanh! Đặc biệt là bây giờ, mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, đám người Quỷ ca trước đó còn rất phách lối, chỉ chớp mắt lại như là chó nhà có tang, chạy trối chết. Mà tất cả điều này có vẻ là do Diệp Trần, nhưng mọi người thực sự không thể hiểu được, Diệp Trần đến cùng là dùng thủ đoạn gì mà khiến cho đám người này ở trong nháy mắt vội vàng chạy thoát thân. "Đi thôi!" Dễ dàng giải quyết đám người Quỷ ca, Diệp Trần cũng không muốn tiếp tục ở nơi này, trực tiếp đứng dậy rời đi, ba người Lý Hổ cũng lập tức vội vàng đuổi theo. Bốn người bọn họ rời đi một lúc lâu, toàn bộ phòng tiệc ngay lập tức giống như ong vỡ tổ, tất cả đều bắt đầu nhau nhau bàn tán chuyện lạ. "Ta hiểu được! Đám người Quỷ ca kia chắc chắn là Diệp Trần tiểu tử kia dùng tiền mời tới, sau đó cố ý làm ra vẻ ở trước mặt chúng ta! Chắc chắn là như vậy!" Không biết là ai bỗng nhiên đưa ra một lời giải thích như vậy, rất nhanh đã đạt được sự tán đồng của mọi người. Hết cách rồi, cảnh tượng xảy ra trước đó thật sự là quá quỷ dị, ngoài cách nói có thể miễn cưỡng hiểu được ra thì bọn họ thực sự không nghĩ ra cách giải thích nào khác tốt hơn. Kết quả là, mọi người trước đó trong lòng còn có cảm kích đối với Diệp Trần, ở sau giây phút "Bừng tỉnh đại ngộ" thì lập tức thi nhau khinh thường Diệp Trần: "Hóa ra cả chuyện này tất cả đều là một tay hắn bày kế!" "Cái tên này vì làm ra vẻ, thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm được a!" "Thật sự là thật là buồn nôn!" "Đáng tiếc đám diễn viên mà hắn mời tới này, kỹ năng diễn xuất quá xốc nổi! Thật đúng là coi chúng ta đều là kẻ ngu sao?" P/S: Ta thích nào......chương 2.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]