Ngay lập tức sắc mặt của Tiêu Nhược Hi thay đổi lớn. Mà Tiêu Nhược Dương thì mặt mũi tràn đầy vui mừng, vội vàng thúc giục nói: "Liễu Sinh tiên sinh, xin ngài nhanh chóng giết nó đi!" Không nghĩ tới, võ sĩ trung niên của Đảo quốc kia, lại không vội vàng ra tay, vừa nhè nhẹ lau sạch bảo kiếm màu đen trong tay, vừa dùng tiếng Hoa Hạ từ từ nói: "Không cần phải vội, cô gái có thể để cho Diệp Cuồng Tiên sử dụng pháp bảo đên bảo hộ, hẳn là trong lòng hắn có địa vị nhất định a? Ta vừa vặn có thể dùng hắn đến dẫn xuất Diệp Cuồng Tiên!" Nói đến đây trong đôi mắt võ sĩ trung niên Đảo quốc hiện ra vẻ cực nóng. Tiêu Nhược Dương nghe được điều này, lập tức khẩn trương, trong lòng thầm mắng cái thằng này bị ngu hay sao mà muốn tìm đường chết thế là vội vàng khuyên nhủ: "Liễu Sinh tiên sinh! Tuyệt đối không thể! Thủ đoạn của tiểu tử kia gần như là thần linh, ngay cả tam đại Thần Cảnh của tổ chức Sam Khẩu đều bị hắn trong nháy mắt giết chết một cách dễ dàng, còn có đệ nhất Âm Dương sư Bắc Môn Đa Do Dã của quý quốc cũng chết ở trên tay của hắn, tiên sinh cần phải nghĩ lại a!" "Hơn nữa chúng ta cũng đã thỏa thuận xong trước đó, ngài giúp ta giết nữ nhân này, ta cho các ngươi 1000 vạn đô la mỹ, ngài làm sao có thể nói mà không làm?" Không đợi võ sĩ trung niên Đảo quốc mở miệng, võ sĩ tuổi trẻ Đảo quốc lập tức lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho rằng chúng ta là hướng về 1000 vạn đô la mỹ của ngươi mà tới sao? Thật sự là ngây thơ buồn cười! Ngươi cũng không hỏi thăm một chút, địa vị của Liễu Sinh gia tộc chúng ta ở Đảo quốc sẽ quan tâm tới chút tiền này của ngươi sao?" Tiêu Nhược Dương nghe được điều này, lập tứ hơi kinh hãi, dường như nghĩ tới cái gì, "Hóa ra các ngươi là thế gia đệ nhất kiếm thuật ở Đảo quốc, người của gia tộc Liễu Sinh?" Võ sĩ trẻ tuổi Đảo quốc kia người ngạo nghễ nói: "Đâu chỉ như thế! Chú của ta chính là Kiếm Thần đương đại của Liễu Sinh gia tộc chúng ta, cũng là đệ nhất nhân Đảo quốc chúng ta, đệ tử thân truyền của Vũ Hạc đại tiên! Chỉ có điều làm người khiêm tốn cho nên mới không để người đời biêt tới mà thôi, giống như Kiếm Thánh Tùng Điền Long Bình ở thủ hạ của chú ta, ngay cả mười chiêu đều không chống nổi!" Võ sĩ trung niên Đảo quốc khoát tay áo nói: "Cũng không có khoa trương như ngươi nói vậy! Chỉ có điều ta tu luyện chính là kiếm pháp của tiên nhân, với hàng ngũ của Tùng Điền Long Bình tự nhiên không thể so sánh nổi!" Tuy lời thì nói như thế, thế nhưng võ sĩ trung niên Đảo quốc này tỏ ra khinh thường đối với mấy người Tùng Điền Long Bình đã quá rõ ràng. Tiêu Nhược Dương nghe được điều này thì lập tức mừng rỡ, nếu như có thể xử lý luôn chỗ dựa đằng sau của Tiêu Nhược Hi nữa thì hắn tự nhiên là cầu còn không được. Chỉ có điều, nghĩ tới thiếu niên kia có thủ đoạn như thần ma, Tiêu Nhược Dương lại lập tức cảm thấy không nắm chắc, nhịn không được thận trọng nói: "Liễu Sinh tiên sinh, ngài thật sự có nắm chắc khả năng giết chết người đó không?" Sau khi võ sĩ trung niên Đảo quốc trầm ngâm một lát, nói: "Nếu như trong tay của ta không có Thảo Trĩ Kiếm, chắc là còn không phải đối thủ của người này, tuy nhiên trước khi ta tới lần này, sư tôn ban cho ta thanh Thần khí này, nếu như thừa dịp bất ngờ ra tay, chắc là nắm chắc được bảy tám phần!" Nói tới đây, võ sĩ trung niên Đảo quốc nhẹ nhàng vuốt ve trường kiếm đen nhánh, có biểu cảm giống như vuốt ve người yêu, trong đôi mắt tất cả đều là yêu thương. Võ sĩ trung niên Đảo quốc vừa nói ra lời này, đột nhiên một giọng nói đột ngột vang lên, "Thật sao? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này!" "Ừm?" Ba người nghe được giọng nói này, vội vàng nhìn lại. Đợi khi Tiêu Nhược Dương nhìn thấy người tới, ngay lập tức suýt chút nữa thì trực tiếp bị dọa đái ra quần! Chỉ thấy, một thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường từ phía đầu hẻm đang từ từ đi tới, không phải Diệp Trần thì còn ai nữa? Võ sĩ trung niên Đảo quốc nhìn thấy đối phương thế mà thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trong vòng trăm thước của chính mình, đầu tiên là hơi kinh hãi, sau đó hai mắt nheo lại, đánh giá trên người Diệp Trần một phen, "Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên sao?" Dưới chân Diệp Trần vẫn bước không ngừng, hai tay đúc ở trong túi quần, tiếp tục từ từ đi lên phía trước, không để ý tới võ sĩ trung niên Đảo quốc tra hỏi. Võ sĩ trung niên Đảo quốc lập tức giận nữa, "Đều nói ngươi là đệ nhất nhân võ đạo Hoa Hạ, ngàn năm bất thế ra kỳ tài, hôm nay Liễu Sinh Chính Long ta tới lãnh giáo một chút!" Liễu Sinh Chính Long nói xong, trực tiếp nâng Thảo Trĩ Kiếm trong tay lên, hướng Diệp Trần hung hăng chém tới! Tư tư ~ Trường kiếm xẹt qua không trung, lập tức xuất hiện một đạo kiếm quang quỷ dị màu đen nhánh, dường như muốn bổ ra toàn bộ không trung! Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thể không hiện ra vẻ kinh hãi, "Thánh khí?" Ở Tu Chân giới, pháp bảo được căn cứ theo đẳng cấp tổng cộng chia làm: Pháp khí, Linh khí, Thánh khí, Tiên khí và Thần khí. Mà mỗi một cái đẳng cấp lại phân ra làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Ví dụ như Xích Diễm kiếm trong tay của Diệp Trần chỉ là Linh khí hạ phẩm mà thôi, không tốt bằng Linh khí đẳng cấp cao có được từ Thánh Tâm các. Chỉ có điều, hắn dùng thuận tay cho nên vẫn không có thay đổi, hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp cần phải sử dụng vũ khí có đẳng cấp cao mới có thể đối phó được địch nhân. Diệp Trần vốn cho là Linh khí là vũ khí có đẳng cấp cao nhất ở trên Trái Đất, thế nhưng lại không nghĩ tới, võ sĩ Đảo quốc trước mắt này thế mà có thể lấy ra được một kiện Thánh khí! Tuy nhiên, sau khi kinh ngạc qua đi, Diệp Trần lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh một lần nữa, "Kiếm là kiếm tốt! Đáng tiếc, ngươi quá yếu!" Giọng nói của Diệp Trần vừa rơi xuống, thân thể nhoáng một cái, người đã như là bốc hơi khỏi nhân gian, ở ngay tại chỗ trực tiếp biến mất không thấy gì nữa! Mà một kiếm uy lực của Liễu Sinh Chính Long kia tự nhiên cũng thất bại. Mà ngay sau đó Liễu Sinh Chính Long bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm xông lên đầu, theo bản năng muốn lùi lại, thế nhưng bỗng nhiên cảm giác cổ bị thắt chặt, đã bị người bắt lấy! Sau đó, kinh mạch toàn thân hoàn toàn bị phong kín, cả người giống như chó chết bị đối phương xách lên. "Không!!" Trong lòng Liễu Sinh Chính Long ngay lập tức hò hét lên, hắn tự nhận tu vi so với mấy người Tùng Điền Long Bình cao hơn rất nhiều, cho dù so với Diệp Cuồng Tiên này còn thua kém hơn thế nhưng trong tay có thần khí, chắc là cũng không đến mức không hề có lực đánh trả, thế nhưng hiện thực lại cho hắn một kích nặng nề! Thậm chí chính mình còn không biết đối phương xuất thủ như thế nào, đã bị đối phương bắt được, hơn nữa còn là lấy hình thức như thế để sỉ nhục! "Hối hận không nghe theo lời của sư tôn a!" Sau khi Liễu Sinh Chính Long hoảng sợ qua, ngay sau đó chính là vô cùng hối hận. Hóa ra, lần này tới đây, Vũ Hạc đại tiên vị sư tôn này của hắn, đã căn dặn đi dặn lại, không được chính diện xảy ra xung đột với Diệp Cuồng Tiên, chỉ cần điều tra ra phần bản đồ kia ở đâu là được. Thế nhưng là Liễu Sinh Chính Long thân là Kiếm Thần đương đại của gia tộc Liễu Sinh, tính tình cao ngạo cỡ nào, hơn nữa tay lại cầm Thần khí, cho nên động tâm tư giao thủ với Diệp Trần. Thẳng đến vào lúc này, Liễu Sinh Chính Long mới phát phát hiện, sự chênh lệch giữa mình với đối phương lại rõ ràng lớn tới như vậy! "Không! Đừng có giết ta! Sư tôn ta là Vũ Hạc đại tiên, ngươi giết ta, sư tôn của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Liễu Sinh Chính Long bị một chiêu của Diệp Trần bắt được, lập tức liều mạng hét to. Diệp Trần cười lạnh, "Vũ Hạc đại tiên sao? Ta đang muốn đi Đảo quốc tiếp kiến hắn đây! Vừa vặn mượn thân phận của ngươi dùng một lát!" Nói xong, hai mắt Diệp Trần bỗng nhiên trừng một cái, trong hai con ngươi lập tức bắn ra hai đạo ánh sáng trắng, trong nháy mắt chui vào trong mi tâm của Liễu Sinh Chính Long. Đồng thời một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong miệng Diệp Trần, "Sưu hồn!" P/S: Ta thích, các đạo hữu chú ý nha, sắp đến hồi hay......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]